Truyện tình cảm giữa nam và nam. Tiểu Thiếu Gia Và Tiểu Thần Tượng . 5. Hùng Miêu Đại Hiệp Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì Đam Mỹ, Hiện Đại. Full. Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta (Phần 2) 5. Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả: tam_tamzzz. Tình Trạng: Đang Cập Nhật. dammy đammỹh hvan ngẫunhiên nguoc SM trongsinh. Đôi Lời Muốn Nói :3. 2 năm trước. ĐAM MỸ Truyện này do mình chuyển ver chưa được sự cho phép của tác giả. Và truyện chỉ là hư cấu và tưởng tượng không phải thật. Và truyện sẽ có một số điều vô lý như là con trai sẽ có thai nha. 76,693 11,822 69. Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Cung đình hầu tước, Thiên chi kiêu tử, Niên hạ, Ngọt, Thụ lười không thiết sống muốn tìm đường chết x Công quân tử điên vì tình, nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới hắc hóaĐộ dài: 90 chương + 13 ngoại truyệnNguồn convert Nếu mọi người chưa từng trải qua, tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được nội tâm của người chịu đựng chuyện này sẽ sa sút, áp lực, bị bức đến tuyệt vọng dường nào Chỉ là không hiểu sao, những kẻ đã từng bạo lực tôi, sau này đều chung tình với tôi.. Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư Đối Tượng Công Lược Sai Lầm. dằn vặt nội tâm sâu sắc. Rất thích cách dùng câu từ của tác giả, rất mượt, gần gũi. đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. JeQG. Tượng Tâm 匠心 Tác giả Mao Hậu Thể loại hiện đại, niên hạ trung khuyển công, bệnh tim tinh anh thụ, 1×1, HE Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? CẢNH BÁO CÓ SPOIL. _________________ Chuyện kể về ông chủ Lục của tập đoàn Đông Ngạn, vô tình bắt gặp Lê Thúy bị đánh đập sau quán bar, thương tình cưu mang cậu về. Đã mang về rồi nên Lục Thương cũng lo cho cậu chu toàn, cho ăn mặc, dạy học không thiếu thứ gì. Còn đặt cho cậu một cái tên rất đẹp – Lê Thúy. Thúy 邃 trong tên cậu nghĩa là tinh thông, sâu xa, là thúy trong thâm thúy. Vậy mà ông chủ Lục không ngờ đến hai từ gọi là số mệnh. Lục Thương mắc bệnh tim di truyền từ bố, anh rất dễ suy nhược, lại còn phải gánh cả một tập đoàn trên vai, cùng với bao cái nhìn nhăm nhe rình môi từ những kẻ muốn trục lợi. Mười năm trước bố Lục muốn tìm người để thay tim cho anh, bởi đó là cách an toàn nhất. Mà Lê Thúy không hề hay biết. Cậu ỷ vào niềm tin mà Lục Thương đem cho cậu mà trưởng thành, rồi yêu thích anh, muốn bảo vệ anh, làm chỗ dựa cho anh. Tình cảm của cậu trai nọ cứ dần bén rễ sinh trưởng trong lòng. Cho đến khi nó nứt toác ra. Lục Thương biết tình cảm của cậu, anh muốn đưa cậu ra nước ngoài học. Anh sợ cậu sẽ trở thành điểm yếu của mình, cũng sợ bản thân sẽ trở thành nguy hiểm cho cậu. Nhưng Lê Thúy không chịu, cậu bộc bạch, cầu xin anh đừng rời bỏ mình. Lục Thương kiên quyết, nhưng anh biết lý trí không thắng nổi tình cảm nữa. Anh sẽ vì cậu mà lo lắng, vì cậu mà bỏ đi tự lợi của riêng mình, vì cậu mà bất chấp nguyên tắc. Và rồi bọn họ xé toác lớp giấy mỏng manh ấy, ở cạnh nhau. Lê Thúy dần dần trở thành chỗ dựa cho Lục Thương, câu học tập rồi vươn lên, trở thành người đàn ông chững chạc. Bởi cậu muốn bảo vệ Lục Thương của mình. Mà chính cậu cũng là dopamine giúp anh chống chọi, yên ổn qua ngày. Ba năm rồi hai năm, Lê Thúy từng bước từng bước trở thành chú rùa lớn bảo bọc anh. Cậu vừa chăm lo việc công ty, vừa canh chừng Lục Thương, rồi tất bật tìm nơi hiến tim. Cậu chỉ có một mong mỏi rằng, Lục Thương còn sống, Lục Thương đừng bỏ rơi mình, thì dù làm gì cậu cũng can tâm tình nguyện. Dù trao cả trái tim mình ra, bởi vì, trái tim đó yêu anh hơn tất thảy ai hết. Mà ngày tháng yên bình thường trôi qua rất nhanh, bệnh tình của Lục Thương chuyển biến xấu, mà anh lại lần nữa đẩy Lê Thúy đi. Anh biết, Lê Thúy sẵn sàng đánh đổi, để trao anh một trái tim khỏe mạnh. Anh biết, cậu đang âm thầm kiêng kem chăm sóc bản thân, để có một trái tim vẹn toàn trao cho anh. Mà anh, vĩnh viễn không nỡ. Lúc Lê Thúy nhìn anh nằm trong phòng bệnh, cậu tưởng chừng như mất đi tất cả, sẽ mất đi ánh sáng và tín ngưỡng của bản thân. Nhưng Lục Thương đã chặn trước một bước, anh viết di chúc không để Lê Thúy hiến tim. Cùng lúc đó là sóng gió bên ngoài ập đến, để cướp Đông Ngạn, cướp đi bao tâm huyết của Lục Thương. Lê Thúy biết, mình còn một cuộc chiến dài phải đánh. Cậu đặt niềm tin vào người mình yêu. Bọn họ, cùng chiến đấu vì nhau. Lục Thương chọn phẫu thuật dù tỉ lệ chỉ được 10%, anh vẫn đánh cược vào nó chứ nhất quyết không nhận tim của Lê Thúy. Mà Lê Thúy vì anh, cũng đứng lên đánh lại những điều ác vồ vập lấy hai người họ. Bọn họ đã nắm tay nhau đi một quãng đường thật dài. Mình rất thích Tượng Tâm, từ tên thôi đã thấy ý nghĩa. Tượng Tâm, có nghĩa là “tâm tư của nghệ nhân”, là chỉ tâm tư của Lê Thúy dành cho Lục Thương. Cũng có nghĩa là “tấm lòng duy nhất” là Lê Thúy chỉ hướng về một mình Lục Thương. Hơn nữa chữ tâm ở đây nghĩa là trái tim, có liên kết với trái tim của hai người bọn họ, bổ khuyết cho nhau, tạo nên một cụm từ ý nghĩa thật đẹp. Mình rất cảm động, Lê Thúy từ được Lục Thương mang về, được anh nuôi dưỡng rồi trưởng thành, yêu anh. Cậu cố gắng mạnh mẽ, cố gắng giỏi giang, để bảo vệ người cậu yêu. Cậu một lòng chỉ hướng đến Lục Thương, vì anh mà nguyện trao ra trái tim mình. Mình rất thích cậu bé này, dịu dàng chững chạc, trong công việc cũng kiên quyết. Cậu dành cho Lục Thương một tình cảm vô cùng đặc biệt và đáng quý. “Chỉ cần Lục Thương đồng ý phẫu thuật… Lê Thúy đoán nhất định sẽ thành công mỹ mãn, bởi vì trái tim này yêu người trước mắt, thậm chí còn hơn chủ nhân của nó.” Mà Lục Thương cũng vậy. Ban đầu anh đưa Lê Thúy về một mặt vì thương xót, mặt khác cũng vì trái tim của mình mà giữ cậu lại. Nhưng dần dần anh yêu cậu, vì cậu mà chu toàn mọi việc. Lục Thương đẩy Lê Thúy đi vì sợ mình sẽ nguy hiểm đến cậu, nhưng lúc nghe tin cậu gặp nạn thì lại cuống cuồng lên. Suy cho cùng, anh cũng chẳng cản được trái tim mình. Lê Thúy nhìn y, ánh mắt từ từ thay đổi “Anh thật sự cho rằng em không biết gì sao?” Từng bước đến gần Lục Thương, Lê Thúy rũ mắt nói “Lúc em ở trại huấn luyện xảy ra chuyện, tại sao anh lại phí hết tâm sức tới tìm em, thậm chí không ngại huy động lực lượng quân đội? Lúc em ở Đông Ngạn thực tập, tại sao anh tỏ ra chẳng bận tâm, nhưng lại ngấm ngầm dọn sạch chướng ngại thay em? Lúc em uống say hôn anh, tại sao anh không từ chối, tại sao lại có phản ứng với em?” Bởi vì Lục Thương yêu cậu, nên bao nhiêu tốt đẹp đều dành cho cậu, không ngại vì cậu mà phá bỏ nguyên tắc của bản thân. Thậm chí lúc anh cảm thấy bản thân sắp không chịu được nữa, thấy Lê Thúy vì Đông Ngạn mà khốn đốn, anh đã khuyên cậu đừng chấp nhất quá, hãy từ bỏ Đông Ngạn đi. Mà Đông Ngạn, là tâm huyết của anh và bố, là bao nhiêu công sức nhà họ Lục đổ vào. Anh vì sợ Lê Thúy sẽ chịu thiệt, đã hy vọng cậu từ bỏ nó. Bọn họ yêu nhau, trao cho nhau, suy nghĩ cho nhau, hy sinh cho nhau. Đối với mình, đây là trái tim đẹp đẽ chân thực nhất. Trái tim được tôi luyện và mài mòn qua giông tố vẫn giữ lại được sự sáng trong và tình cảm đẹp đẽ của hai người họ. Thực sự nhiệt tình để cử vì truyện quá hay, tình cảm nhân vật sâu sắc. Và cảnh H cũng ngon, hehee. Mình chấm truyện này 10/10 luôn. Đọc truyện ở đây nè Tượng Tâm – Mao Hậu ___________________ Ảnh trên bìa mình lấy từ kịch truyền thanh của bộ luôn. Văn án Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? “Sống chết có số” liệu bạn có tin vào điều đó? Hay việc sinh tử là việc mà con người có thể tự mình định đoạt? Lục Thương là người đàn ông anh tuấn, thành đạt nhưng anh luôn bị dằn vặt về cả thể chất lẫn tinh thần bởi căn bệnh tim bẩm sinh. Lê Thúy - cậu thiếu niên được Lục Thương cưu mang, dạy bảo. Chính nhờ Lục Thương, Lê Thúy từ một con rùa đen nhận diện mặt chữ còn không được đã trở thành một thanh niên ưu tú. Lục Thương nuôi dưỡng Lê Thúy, cũng vô tình nuôi dưỡng tình cảm giữa hai người. Lục Thương - một con cáo già trên thương trường lại không ngần ngại giao hết gia sản của mình vào tay Lê Thúy, dung túng cho Lê Thúy, luôn dõi theo từng bước chân của Lê Thúy trên con đường trưởng thành, dạy cho Lê Thúy biết nóng lạnh cuộc đời. Ban đầu tình cảm của Lục Thương đối với Lê Thúy chỉ là mong muốn được chuộc những lỗi lầm trong quá khứ thế nhưng tình cảm cứ càng ngày càng lớn dần không thể kiểm soát nổi. Chính nhờ Lê Thúy mà Lục Thương - ở những năm tháng tưởng chừng như cuối đời, lại có thể can đảm trao hết tình cảm mà một đời người chưa từng trao cho ai, tình cảm đó đưa trọn Lê Thúy. Khi tình yêu đã lên tiếng thì hạnh phúc sẽ không dành cho những người nhút nhát. Lê Thúy và Lục Thương đã dũng cảm nói ra lòng mình, không quan trọng ngày tháng ngắn dài, em và anh chúng ta chỉ cần có nhau là đủ. “Cậu ấy có một trái tim nghệ nhân sâu sắc, sáng trong đích thực” đấy là những lời mà theo mình là mĩ miều và cực kì ngọt ngào của Lục Thương dành cho người yêu của mình. Lê Thúy có “tượng tâm”. “Tượng tâm trái với tượng khí, người ta thường đánh giá một vật “có tượng khí không tượng tâm” ý chỉ vật này cứng nhắc, được làm một cách máy móc, hoàn thành cho có chứ không hề đặt tâm tư tình cảm trong đó”. Ở đây mình xin hiểu là Lê Thúy luôn đặt Lục Thương ở nơi đầu quả tim của bản thân, Lục Thương chính là tâm đường tròn của cậu. Cậu lo lắng cho anh từng bữa ăn giấc ngủ. Vì biết Lục Thương ghét uống thuốc đắng nên đã tự tay làm bộ ấm tách nung. Ở từng chiếc tách có ghi “Lần sau bác sĩ Lương còn bắt anh uống thuốc đắng, em đánh anh ấy giúp anh.” “Uống hết một nửa rồi, ông chủ Lục giỏi quá!” “Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.” “Ngày mai uống li thuốc cuối cùng rồi, uống xong sẽ khỏe lại, cố lên!” “Không khỏe lại cũng không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh”. Lê Thúy khi ngủ luôn ôm chặt Lục Thương, cậu dùng cách này để phán đoán nhịp tim và thân nhiệt của anh, để nếu anh không khỏe cậu sẽ biết ngay lập tức. Lục Thương mù cũng được, bệnh cũng không sao bởi Lê Thúy không chỉ yêu anh khi anh có dáng vẻ khỏe mạnh mà còn yêu anh dù anh ốm đau bệnh tật bủa vây, chỉ cần Lục Thương đừng giấu cậu, đừng đẩy cậu ra khỏi anh, đừng vô tức vô thanh rời xa cậu bởi yêu Lục Thương là quyền lợi ý nghĩa duy nhất của cậu. Lục Thương biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, anh biết mình không sống được bao lâu nữa. Nhưng Lê Thúy đã từng lớp, từng lớp bóc tách sự bi quan luôn tồn tại trong Lục Thương “Anh thường bảo em là rùa đen mà, anh đi không nổi, em cõng anh đi”. “Nếu một người dù liều cả mạng cũng muốn sống, ông trời rồi sẽ phải nhường đường cho người đó”. Chính Lê Thúy là người khiến Lục Thương đưa trọn tình cảm chỉ trao ra một lần, khiến Lục Thương tìm được mục đích sống, cảm thấy phải sống vì chính bản thân và vì chính Lê Thúy. Lục Thương từ bé đã chịu chấp nhận bệnh tật trong mình như chấp nhận việc bánh xe số phận một khi đã lên dây cót thì không gì thay đổi. Nhưng cũng chính số phận đã cho hai người gặp nhau, cùng giúp đỡ chở che đối phương, hoàn thiện đối phương và cả chính bản thân mình. Tình yêu đẹp không phải là một cuộc sống tĩnh lặng không cãi nhau mà tình yêu đẹp còn là khi bản thân ta như được tái sinh nhờ nó. Tình yêu, sự dũng cảm đã của Lê Thúy và Lục Thương đã làm thay đổi số mệnh, cả hai như thay da đổi thịt. Liệu có ai nhận ra được người đàn ông ốm yếu bệnh tật năm đó hay cậu thiếu niên gầy gò ngu ngơ năm nào không? Chúc các bạn tìm được người nghệ sĩ mang “tượng tâm”, mang tấm lòng tình cảm nhất của chính trái tim mình. Xoài - fb/reviewdammyngontinh Một chiếc xe việt dã chạy đều đều trên quốc lộ thành phố. Bị tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa sổ. Một người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Phát hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng. “Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu niên. Tài xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại “Ông chủ Lục?” “Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay về. Dường như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi. “Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng hỏi. Trả lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. “Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi. Lục Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Bấy giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y. “Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại. “Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.” Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm. Thế này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên “Đi bệnh viện.” … Hai tiếng trước, quán bar Nam Thành. Nhiệt độ lại giảm mấy phần. Tôn Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha. “Vay bắc cầu hai mươi triệu?” *Vay bắc cầu Bridge loan Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn dưới một năm với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho. “Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa. “Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không cười. Sắc mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.” Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa “Năm đó là hiểu lầm thôi…” Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.” Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.” “Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?” “Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.” Lý Nham phất tay “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.” Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này. “Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc phòng. Tôn Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Lúc này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.” Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.” Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế. “Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm ý. Tôn Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương “Ý cậu là…” “Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói. *Bảo lãnh đối ứng là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng Lục Thương cam kết với bên bảo lãnh Lý Nham về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh Lý Nham phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng Tôn Mậu. Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Thương. Mời các bạn đón đọc Tượng Tâm của tác giả Mao Hậu. Trên đời không hề tồn tại người nào thật sự hoàn hảo vô khuyết, người mạnh mẽ cách mấy vẫn có những lúc yếu mềm và do dự. Quan trọng là, có chăng một người đọc thấu sự yếu đuối của bạn, đứng bên bạn vào lúc bạn buông xuôi, nhẹ nhàng dắt tay bạn, đưa bạn khỏi nơi sương mù dày đặc này. CP Lê Thúy x Lục Thương Đây là quyển về đề tài “nghiệp giới tinh anh” hay nhất mà tôi từng được đọc. Tác giả viết rất hay các đoạn về kinh tế, thương mại, thậm chí dùng rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, mà viết tốt và cụ thể hơn “An tri ngã ý” cùng đề tài của Bắc Nam. Tất nhiên tôi vẫn thích “Toái ngọc đầu châu” cũng về kinh doanh nhưng đó là một ngành kinh doanh khác. Còn trong “Tượng tâm” thì nó trực tiếp nói về tài chính và đầu tư, đọc rất đã. Quyển này là niên hạ, thụ hơn công chắc cũng cả chục tuổi. Kiểu này thường đọc rất kích thích, nhất là về khoản H, và quả thật truyện này sẽ không làm người đọc thất vọng 🤣 Tưởng tượng một bạn công trẻ tuổi đẹp trai năng lượng dồi dào, trên giường dưới giường gì cũng đầy năng lực, còn gì bằng 🤣 Nhưng H lâu lắm mới tới, thậm chí tỏ tình cũng không sớm. Bởi vì, cần một thời gian để bạn công Lê Thúy của chúng ta trưởng thành, trở thành một người hiểu biết, không chỉ biết yêu mà còn biết bảo vệ người yêu, không chỉ biết tình cảm mà còn biết kiếm tiền, bảo vệ tài sản. Và quá trình đó, chính là do bạn thụ Lục Thương một tay đào tạo. Tình yêu của Lục Thương là tình yêu của một ông chú già, haha, một tình yêu đầy lý trí cũng rất bao dung. Lý trí ở chỗ bắt Lê Thúy đôi khi phải rời xa mình để học hành tử tế, bao dung ở chỗ cho dù Lê Thúy có “càn quấy” cỡ nào cũng không trách cứ. Không cho Lê Thúy hiến tim cho mình, di chúc nhượng toàn bộ cổ phần và tài sản cho Lê Thúy, lại không nỡ để Lê Thúy sống một mình cô độc đau lòng, nên ý chí cầu sinh rất mạnh mẽ, biến 10% đó thành hiện thực. Lục Thương không nói yêu, từ đầu tới cuối truyện chỉ nói đúng một câu Lê Thúy, yêu hay không yêu, lời này tôi không nói ra miệng được, thời gian còn lại của tôi không nhiều lắm, tình cảm mà đời này có thể trao ra, tôi đặt hết ở nơi cậu. Còn lại là đất diễn của Lê Thúy. Thường đam mỹ là chủ thụ, nên đọc truyện này tôi có phần cảm thấy mới mẻ, vì có cảm giác nó là chủ công, còn là dạng công thánh tình. Lê Thúy yêu Lục Thương không quan tâm, mà cũng không liên quan tới vấn đề tính hướng luôn Là nam hay nữ em không phân biệt được, ở chỗ em chỉ có hai loại giới tính, một là anh, hai là người khác. Anh biết em yêu anh nhiều như thế nào mà, không ai thay thế anh được hết, con ruột cũng không được, em không muốn chia mình cho người khác, bây giờ cũng thế, sau này cũng thế, tất cả đều của một mình anh. Có quá nhiều điểm về Lê Thúy khiến người ta thích. Ngay cả sự chiếm hữu của cậu ấy cũng khiến tôi thích. Yêu nên em là của anh, anh cũng phải là của em. Yêu nên muốn, yêu là phải muốn, chứ ko thì chắc tình yêu biến thành tình bằng hữu rồi, haha. Sự săn sóc của Lê Thúy dành cho Lục Thương thì thôi khỏi nói rồi, khiến cho người ta phải tự hỏi là biết khi nào người yêu của mình mới dịu dàng như vậy? Lúc đầu, tôi đã thử tưởng tượng, nếu Lê Thúy biết Lục Thương nuôi mình với mục đích ban đầu là quả tim của mình, thì cậu ấy sẽ nghĩ gì? Đau lòng, đúng. Nhưng nguyên nhân của sự đau lòng đó, không phải là vì cảm thấy bản thân bị lợi dụng hay phản bội, mà là nếu vậy thì anh ấy không có tình cảm gì với mình sao, dù một chút? Nên cậu đã hỏi “Anh có yêu em không?”. Tôi cực kỳ thích sự thẳng thắn này, yêu hay không yêu nói một lời thôi 😘 Còn lại thì quá dễ đoán, cậu sẵn sàng hiến trái tim của mình cho Lục Thương sống. Câu nói cảm động nhất chính là Chỉ cần Lục Thương đồng ý phẫu thuật… Lê Thúy đoán nhất định sẽ thành công mỹ mãn, bởi vì trái tim này yêu người trước mắt, thậm chí còn hơn chủ nhân của nó. Lê Thúy đã làm tất cả những gì mà một người yêu cần làm, cũng như tất cả những gì mà một người yêu có thể làm để đối phương hạnh phúc chăm sóc miếng ăn giấc ngủ, học hành kiếm tiền vì người đó, bảo vệ công ty của người đó, mạnh mẽ hơn để bảo vệ người đó, nói tiếng yêu, từ chối người khác xin số điện thoại bằng cách khẳng định lịch sự “Tôi có người trong lòng rồi”, và cuối cùng là cầu hôn người đó. Cảnh cầu hôn trong truyện siêu đẹp, siêu thỏa mãn 😘 “Lấy em đi.” Lê Thúy ngửa đầu cười với Lục Thương. “Lục Thương, em không chờ được một năm nữa rồi, bây giờ em muốn kết hôn với anh. Em muốn cùng anh chia sẻ tài sản, cùng nhau gánh trách nhiệm, cùng tiến cùng lùi, bạch đầu giai lão.” Reads 103,734Votes 3,904Parts 42Ongoing, First published Dec 09, 2017Table of contentsSat, Dec 9, 2017Sat, Dec 9, 2017Sun, Dec 10, 2017Sun, Dec 10, 2017Mon, Dec 11, 2017Tue, Dec 12, 2017Wed, Dec 13, 2017Fri, Dec 15, 2017Tue, Dec 19, 2017Thu, Dec 21, 2017Sat, Dec 23, 2017Sat, Dec 23, 2017Mon, Dec 25, 2017Mon, Dec 25, 2017Mon, Dec 25, 2017Tue, Dec 26, 2017Thu, Dec 28, 2017Sun, Dec 31, 2017Fri, Jan 5, 2018Sat, Jan 6, 2018Wed, Jan 10, 2018Fri, Jan 12, 2018Fri, Jan 12, 2018Tue, Jan 16, 2018Fri, Jan 26, 2018Fri, Jan 26, 2018Sun, Jan 28, 2018Mon, Feb 5, 2018Mon, Feb 5, 2018Mon, Mar 12, 2018Thu, Mar 22, 2018Sat, Aug 11, 2018Wed, Aug 15, 2018Thu, Aug 16, 2018Sun, Sep 16, 2018Sun, Sep 16, 2018Mon, Sep 24, 2018Sun, Oct 14, 2018Sun, Oct 14, 2018Mon, Oct 15, 2018Mon, Oct 15, 2018Mon, Dec 16, 2019Tượng nói về cuộc tình trắc trở đầy bi thương của Lâm Hạc người có cơ thể khác với người bình ngược luyến tàn tâm, ngược tâm ngược lẫn thân, có chi tiết kỳ ảo, trong sinh kiếp sau, có chi tiết cẩu huyết, truyện nhất thụ nhất công. Vương tử tàn ác công, thường dân ôn nhu thụ "yêu một người chẳng đến được với nhau, chịu thương tâm chỉ để cứu người đó vậy mà ông trời lại nỡ tâm chia cắt, khi còn là phu thê ta vô tình cự tuyệt hắn để giờ đây một mình ta ân hận...phải chăng là nhân quả....kiếp này mãi mãi " Tượng Tâm"" -Truyện đã được chỉnh sửa, nên đừng thắc mắc sao k giống bản cũ Tác giả+Sửa truyện Tiêu Tâm Tâm Soạn từ Hà riu Truyện k hay xin đừng rep hay up qua chỗ khác khi chưa đc sự cho phép của Tâm Tâm nhé ^< vì up qua nơi khác ngta sẽ càng chê chuyện Tâm Tâm viết dở thui nên xin hãy tôn rọng Chúc các tỷ muội đọc hảo vui vẻ, không hay xin đừng ném gạch hãy ném tiền thay gạch vì ném gạch cũng mất tiền mua thôi thì ném tiền để tâm tâm mua đam đọc nga v 3534trongsinh

truyện đam mỹ tượng tâm