Nếu tôi nhớ không lầm, một tháng sinh viên được hưởng tiêu chuẩn 18 đồng (về sau lên 20 đồng, bằng khoảng 20 tô phở) và 19kg gạo. Cho đến một lần người tài xế nhất thời mất tích, ông cụ đang trộm đồ bị người ta bắt ngay tại trận, sau đó ông còn bị đánh rất thảm. Lúc này, người nhà ông cụ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, liền cưỡng bách đem ông đến bác sĩ tâm lý. Thật ra Suốt một đời Người chỉ biết cho đi tất cả chỉ vì yêu mến con người, ngay cả mạng sống mình Người cũng chẳng giữ lại.Thật vậy " Đ ức Giê-su Ki-tô vốn dĩ giàu sang, nhưng đã trở nên khó nghèo, để lấy cái nghèo mà làm cho anh em trở nên giàu có ". Giàu không phải Có thể bạn muốn nhắn tin bảo người yêu cũ trả lại một món đồ nào đó khi còn yêu anh ta đã mượn. Tuy nhiên, bởi vì cả hai đã chia tay rồi vậy nên hãy đi thẳng vào vấn đề. Chẳng ai muốn gặp đau khổ trong tình yêu. Anh cũng biết những sai lầm đó là do anh gây ra Một Đời Yêu Anh Một Giấc Mơ Một Góc Đời Một Lần Bên Nhau (Revoir) Một Lần Nào Cho Tôi Gặp Lại Em Một Mai Em Đi Một Mai Không Có Anh (Et Si Tu N'existais Pas) Một Mai Không Có Anh (Et Si Tu N'existais Pas - duet avec Jo Marcel) Một Mình Trong Chiều Vắng Một Ngày Không Có Anh (Hát với Duy Anh yêu em mà chẳng muốn nói nhiều Vì những ai đem tình yêu khoác lác, Đúng là người chuyên rao bán tình yêu. Anh yêu em, một tình yêu thắm ngọt, Anh yêu em, yêu tha thiết, mặn mà, Như hoạ mi cứ xuân về lại hót, Dù mùa hè chim bặt tiếng không ca. Đêm mùa hè không kém phần FlFRc. Ánh trăng xuyên qua khe cửa đổ bóng xuống tấm rèm , rượu đã ngấm, Đường Tiểu Nhiễm vẫn chưa ngủ, vẫn nghe rõ tiếng thở đều đều bên cạnh, nhân lúc trăng sáng vằng vặc, cô đưa mắt nhìn qua nhưng chỉ nhìn thấy tấm lưng săn chắc quyến rũ hướng về phía mình, suốt ngần bảy năm ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, nhưng sao lúc mở mắt dậy nếu không phải thiếu đi một người thì vẫn chỉ có tấm lưng ấy hướng về cô. Cô rất muốn nói với anh, rằng bảy năm trước, lúc anh tìm cô, cầu xin cô đồng ý hiến tặng tế bào gốc máu cho Tẩm Tâm Nhiên, lúc ấy cô mới biết Thẩm Tâm Nhiên mắc phải căn bệnh máu trắng. Trùng hợp thay, máu mà cô tình nguyện hiến trước đây còn lưu ở ngân hàng máu có thể cấy ghép cho Thẩm Tâm Nhiên, khi biết được việc này, cô không chút do dự lập tức đồng ý cứu giúp. Nhưng đoán chừng nếu nói cho anh, anh cũng chẳng tin đâu. Lúc ấy, trong đầu chợt gạt đi cái ý nghĩ này, chẳng hiểu do ma xui quỷ khiến hay bị những chấp niệm trong lòng thúc giục, cô dám cả gan đưa ra một yêu cầu như thế "Kí một bản hợp đồng đi, kết hôn với em, em mới cứu cô ta". Cô đã quá cần Thẩm Mộ Diễn, quá khao khát tình yêu của người đàn ông này. Thứ mà cô nghĩ lúc ấy chỉ đơn giản là có thể giữ anh bên cạnh mình, cùng anh sống một cuộc đời bình dị. Lâu ngày rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đợi sau khi kết hôn, chỉ cần cô hết lòng yêu chiều anh, tim người vốn chẳng phải làm từ đá, đến lúc ấy tình yêu của cô nhất định khiến anh phải xiêu lòng. Những suy nghĩ khi đó của cô thật ngây thơ và đẹp đẽ làm sao, cô đã nghĩ đến tất cả_tốt có xấu có, nhưng không ngờ rằng, tận sâu trong tim Thẩm Mộ Diễn chỉ chán ghét cô, ghê tởm cô. Cô càng không ngờ được, lý do mà Thẩm Mộ Diễn luôn đeo một chiếc nhẫn ở ngón út bàn tay phải! Cảm giác đầu tiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, chính là cảm thấy chiếc nhẫn mang một vẻ dịu dàng, giống như chiếc nhẫn mà một người phụ nữ thường đeo ở ngón giữa, chiếc nhẫn đeo ở ngón út trên tay anh, không chỉ biểu lộ sự xa cách vời vợi, mà còn có một chút kì lạ quái đản. Suốt bảy năm, Thẩm Mộ Diễn thỉnh thoảng thích vuốt nhẹ chiếc nhẫn này, Đường Tiểu Nhiễm vốn chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là một thói quen của anh. Mãi cho đến tuần trước, lúc nhận được một email... Thì ra, sự cố chấp của cô lại buồn cười đến vậy! Tình yêu của cô, lại thừa thãi như vậy! Cô yêu Thẩm Mộ Diễn, thật sự rất yêu anh, bắt đầu tư lúc nào, chính cô cũng không nhớ rõ nữa. Tình cảm của người con gái lúc đầu chỉ đơn thuần là thích một người, nhưng theo thời gian, không những không giảm đi mà còn trở nên không thể kiểm soát được. Chỉ đáng tiếc là, cô đặt Thẩm Mộ Diễn lên vị trí cao nhất, nhưng anh đối với thứ tình cảm ấy hoàn toàn không có chút thiện cảm gì, thậm chí là vô cùng chán ghét. Thẩm mộ Diễn chán ghét cô, bảy năm qua, thứ cảm xúc ấy càng lúc càng sâu đậm. Đường Tiểu Nhiễm không phải là không rõ, chỉ là cô cứ mãi cố chấp rằng, chỉ cần cố gắng thì có thể khiến anh mềm lòng, cho mãi đến khi xuất hiện bức thư điện tử ấy, haha, Đường Tiểu Nhiễm à, trên đời này cô là nực cười nhất! Nằm trên giường, nhìn một lượt khung cảnh trước mắt, thật thân thuộc biết bao, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy xa cách lạ lẫm. Đường Tiểu Nhiễm từ từ duỗi cánh tay, rồi từ phía sau ôm trọn lấy tấm lưng hao gầy của anh, cô đưa mặt ghé sát người anh "rất nhanh thôi, anh sẽ được tự do, em biết anh muốn thoát khỏi em như thế nào mà, thôi thì tặng anh một món quà sau cuối vậy" Cô nhắm mắt lại. Sáng sớm hôm sau " Thẩm Mộ Diễn, chúng ta ở bên nhau cũng được bảy năm rồi." Đường Tiểu Nhiễm chặn người đàn ông sắp bước ra khỏi cửa lại, đột ngột mở miệng hỏi một câu. Người đàn ông nét mặt vô cảm "Thẩm phu nhân, mời tránh ra, hôm nay tôi phải đi Provence". Câu nói ngầm ẩn ý rằng anh lúc này không rảnh để phí lời với cô. Vừa nghe tới Provence, đôi vai cô khẽ run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, chặn lấy Thẩm Mộ Diễn "Em có chuyện muốn nói với anh." Anh đưa tay nhìn đồng hồ, vầng trán hơi nhăn lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. "Không để mất nhiều thời gian của anh." Cô nói:" Thẩm Mộ Diễn, bảy năm rồi, em muốn tặng anh một món quà." Ánh mắt anh không còn đủ kiên nhẫn, vội cất bước đi" Thẩm phu nhân chấp nhận lãng phí thời gian lãng phí tiền của thì cứ tiếp tục đi." Anh bước ra khỏi cửa biệt thự, rồi đứng trong sân xoay người nhìn cô một cái, nhếch mép cười "Quà của Thẩm phu nhân tặng, Thẩm mỗ có thể nhận sao?" Nụ cười chế giễu của anh, Đường Tiểu Nhiễm đã quá rõ rồi, tim cô chua chát đau thắt lại, nén nổi đau, cô nhoẻn moệng nở nụ cười, bình tĩnh nói "Không, lần này anh nhất định sẽ nhận." Thẩm Mộ Diễn bỉu môi, không nói không rằng xoay lưng về phía cô, không mấy để tâm đến, vẫy vẫy tay chẳng khác gì đang xua muỗi. Chiếc nhẫn trên tay anh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm chói cả mắt Đường Tiểu Nhiễm. Chiếc xe đậu sẵn dưới nhà, chầm chậm rời đi, Đường Tiểu Nhiễm xoay người, quay trở lại phòng, trước bàn trang điểm lưu lại một bức thư, cô đặt một cây bút đè lên phía trên, trên bì thư nắn nót viết Thẩm Mộ Diễn. Bên trong phong thư gồm một bản hợp đồng kí từ bảy năm trước, một bản đơn ly hôn, và một lá thư. Hai giờ sau, cô tiễn một nhân viên của công ty gia chánh và công ty chuyển nhà mà khi trước từng mời đến, rồi thu trọn vào tầm mắt " ngôi nhà" đã gắn bó suốt bảy năm, lúc này đây những gì liên quan đến cô đều biến mất, không còn chút dấu vết nào. "Thẩm Mộ Diễn, anh tự do rồi." Đôi mắt to tròn của cô rưng rưng lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rồi trượt xuống ướt đẫm cả vạt áo. Nhìn lại lần cuối nơi đã từng được xem là "nhà", Đường Tiểu Nhiễm quay người, cất bước ra đi. Ở một nơi cách xa thành phố Minh Châu, trong căn hộ mà mặt hướng về phía biển lớn, vô cùng ấm cúng và đẹp đẽ. Một người phụ nữ nằm giữa bồn tắm trong phòng tắm, nước từ trong bồn tắm đã đầy, tí tách tý tách nhỏ giọt tràn ra ngoài bồn tắm, lan ra khắp nền nhà, ướt đẫm con dao gọt trái cây vứt sõng soài trên nền. Bồn tắm đặt dựa vào cửa sổ, ánh đèn xuyên qua khe hở giữa tấm rèm cửa soi rõ nước đầy ắp trong bồn tắm, một màu đỏ tươi như...máu! Người phụ nữ trong bồn tắm, nằm bất động, tròng mắt mỗi lúc một lờ đi, nước trong bồn, càng lúc lại càng đỏ. Những giọt nước đỏ tí tách, tí tách nhỏ giọt, tràn khắp nền nhà, nhuộm đỏ cả những viên gạch, một thứ đỏ vô cùng lấp lánh! Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, em không ngờ rằng sự cố chấp của em lại làm tổn thương người khác Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, những vui buồn đau thương anh gây ra cho em, em đều nhận hết, chỉ cần đó là của anh, em mới biết, tình yêu của em, thật thừa thãi và nực cười. Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, sự chán ghét sự ghê tởm sự ác cảm sự ruồng bỏ của anh, em đều biết, em đều hiểu rõ, bảy băm qua, chỉ là em giả vờ không biết, cứ cho rằng có thể lừa gạt được chính mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, như tát vào mặt em một cái vậy. Em không biết đến sự tồn tại của cô ấy, em không biết anh sớm đã có người trong mộng, em không hề cố ý chen ngang nhưng em vẫn làm tổn thương người vô tội, xin lỗi anh, em trả lại tự do cho anh rồi. Nhưng chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu như sống mà không thể ôm lấy anh, không thể yêu anh, em sẽ phát điên lên mất. Thật sự xin lỗi, Thẩm Mộ Diễn anh tự do rồi, em cũng thanh thản bồn tắm, tròng mắt của cô càng lúc càng lờ đi, một bồn nước đầy, cũng càng lúc càng nhuốm đỏ. Đôi môi tái nhợt vì mất máu, gắng gượng nở một nụ cười , trong giây phút hấp hối, Đường Tiểu Nhiễm tự dặn lòng cuối cùng cũng có thể dừng sự chấp niệm, dừng yêu anh lại rồi. Thật tốt! Quá mệt rồi! “Đã qua rồi? Ai nói với em là tất cả đã qua rồi? Hay đấy chỉ là cái ý nghĩ cam chịu của em.” Người đàn ông bừng bừng lửa giận, người phụ nữ này sao lại vội vã rời khỏi anh như vậy, Đường Thị không cần, tính mạng không cần, đến cả ba trăm vạn duy nhất trên người không không cần nốt, cô vẫn ghét anh đến mức đó sao!? “Thẩm tổng, tôi thực sự quá mêt mỏi vì phải đối phó với ngài rồi, ngài, cứ xem tôi như một cú rắm mà vứt bỏ đi.” Đường Tiểu Nhiễm cuối cùng cũng nói một câu từ tận đáy lòng “Tôi quả thực đã quá mệt mỏi quá mệt mỏi rồi.” Trò chơi tình ái này, không phải là cô ấy muốn chơi. Chớp mắt, Thẩm Mộ Diễn nhớ lại câu nói của Hứa Thiệu Nếu tôi là Đường Tiểu Nhiễm, tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như cô ấy, yêu rồi, đau rồi, sợ rồi, vậy thì phải trốn đi thôi. Cô ấy chỉ là không dám đối mặt với tình cảm của chính mình. Anh cuối đầu nhìn cô một cái, dốc hết sức lực để chịu đựng, nhưng từ bộ quần áo đang run rẩy vẫn làm lộ ra nội tâm đang sợ hãi của cô, người phụ nữ lập tức có chút mềm lòng, ánh mắt anh nhìn cô cũng trở nên dịu dàng hẳn, đưa tay về phía cô, Đường Tiểu Nhiễm lại muốn tránh đi. Nhưng lại bị bàn tay cứng cáp xoa xoa lên đầu, tóc cô bỗng biến thành một mớ hỗn độn “Tiểu Nhiễm, em nghe cho rõ, anh không có ý định sẽ để em đi. Anh đã yêu em rồi, còn nữa, sau này mỗi ngày anh đều sẽ nói câu này với em một lần.” Đường Tiểu Nhiễm phút chốc trở nên hoảng loạn. Cuộc sống bình yên lúc trước của cô, dường như sẽ một đi không trở về nữa. Nhưng cô biết, Người đàn ông bên cạnh mình lúc này, anh ta rất cố chấp, một khi đã đưa ra quyết định gì thì sẽ không dễ dàng bị lay động bởi những người xung quanh. Cô thức sự rất hoài nghi, mỗi người làm việc đều có mục đích rõ ràng cả, giống như việc cô đã dùng điều kiện cứu lấy Tâm Nhiên để ép buộc Thẩm Mộ Diễn kết hôn, cùng cô ký vào bản hợp đồng ấy vậy, mà tất cả mục đích, cũng chỉ là hy vọng được ở bên anh, có thể nhận được sự hồi tâm chuyển ý của anh mà thôi. Đường Tiểu Nhiễm không tin, Thẩm Mộ Diễn làm việc mà không có bất kì mục đích nào cả. Nhưng, anh ta là vì cái gì? Không thể nào thực sự như những lời anh ta nói đã yêu mình rồi? Đường Tiểu Nhiễm trong lòng tự giễu chính mình Làm sao có thể chứ? Giả sử người đàn ông này còn có thể yêu ai, vậy thì người đó, chắc chắn không phải là cô. Bằng không, bản thân đã không dùng đến tận bảy năm mà không thể làm tan chảy được tản đá Thẩm Mộ Diễn này. Chiếc xe rời khỏi sân bay. Đi được một đoạn, Thẩm Mộ Diễn khóe mắt bất cứ lúc nào cũng đều liếc qua trông chừng người phụ nữ ngồi bên cạnh, mấp máy môi, dáng vẻ này của Đường Tiểu Nhiễm, dường như lại quay về giống trước kia, yên lặng và ngoan ngoãn. Thẩm Mộ Diễn dừng xe trước đèn giao thông. “Thẩm tổng, tôi thấy hơi ngột ngạt. Có thể hạ kính cửa sổ xuống chút không?” Thẩm Mộ Diễn nhìn điệu bộ đáng thương này của cô, liền hạ cửa kính ô tô xuống. Sự việc diễn ra quá đột ngột. Đường Tiểu Nhiễm cố hết sức chồm nửa người ra ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay “Cảnh sát! Cảnh sát! Có người say rượu đang lái xe! ở đây có người say rượu còn lái xe!” Hành động quá đột ngột này của Đường Tiểu Nhiễm, như một cái tát khiến Thẩm Mộ Diễn trở tay không kịp, mặt biến sắc, đưa tay bịt lấy miệng cô lại. Nhưng muộn rồi, tiếng kêu của Đường Tiểu Nhiễm đã thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông gần đó. “Cốc cốc”. Cửa sổ chỗ Thẩm Mộ diễn ngồi bị gõ nhẹ, “Đồng chí, phiền anh xuất trình giấy phép lái xe.” Đáng tiếc Thẩm Mộ Diễn hôm nay bất ngờ nghe được tin Đường Tiểu Nhiễm đã mua vé máy bay, đang trên đường tới sân bay, anh liền vội vàng đuổi theo, mượn luôn xe của một quản lí bán hàng ở công ty chạy ngay đến đây. Thẩm Mộ Diễn mặt lạnh tanh, đưa giấy phép lái xe của anh cho cảnh sát. “Đồng chí, phiền anh hợp tác để đo nồng độ cồn.” “Tôi không có uống rượu.” “Mời anh hợp tác cho.” Đường Tiểu Nhiễm vội vàng lên tiếng “Đồng chí cảnh sát, trên người anh ta thật sự có mùi rượu. Tôi đảm bảo, anh ta nhất định đã uống rượu.” Soạt! Thẩm Mộ Diễn đột nhiên nheo mắt “Anh có uống rượu hay không, em biết được sao?” “Đồng chí cảnh sát, mau kiểm tra anh ta đi!” Đường Tiểu Nhiễm không thèm để ý đến Thẩm Mộ Diễn, vừa nói với cảnh sát xong, liền nhìn Thẩm Mộ Diễn ngồi bên cạnh bằng ánh mắt không có mấy phần tốt đẹp, cô hạ giọng, ghé sát tai anh “Anh thảm rồi, tôi nói cho anh biết, tôi dị ứng với chất cồn, vì thế mà đặc biệt nhạy cảm với rượu, lúc nãy anh vừa mới hôn tôi, tôi đã phát hiện ra trên miệng anh có mùi rượu.” Thẩm Mộ Diễn ánh mắt nghiêm lại, lập tức nhớ ra người phụ nữ này dị ứng với chất cồn, nhưng anh không ngờ được, cô ấy nhạy cảm đến mức nhận ra được tối qua anh có uống một ít rượu. Một mặt vừa ngầm hạ quyết tâm, từ hôm nay sẽ không uống rượu nữa. Một mặt lại không thể không hợp tác đo nồng độ cồn. “Đồng chí, anh đã vi phạm việc lái xe khi đã uống rượu. Mời anh theo tôi về đồn.” Đường Tiểu Nhiễm vui vẻ, hí hửng hỏi vị cảnh sát “Đồng chí cảnh sát, tôi không cần phải đi theo đúng không?” Trả anh một đời yêu lầm sẽ mang đến cho độc giả nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, từ khó chịu đến đồng cảm, sau đó lại khó chịu đến nguyện cầu. Bạn đang thắc mắc về những điều tôi vừa nói đúng không? Để gỡ rối những thắc mắc này một cách nhanh chóng, hãy xem ngay những review về bộ truyện Trả anh một đời yêu lầm ngay dưới đây nhé. " Quan niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà ko thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi" Vì một người mà trở nên điên dại, là bất chấp hết mọi thứ trên đời. Đó là Đường Tiểu Nhiễm, tiểu thư nhà họ Đường. Cha mẹ cô mất trong một vụ tai nạn giao thông, một mình cô phải đảm nhiệm công việc làm ăn của Đường Gia, may thay cô còn có Tô Mật - một người thân cận đáng tin cậy luôn kề vai sát cánh. Đường Tiểu Nhiễm xem Đường gia như mạng sống của mình, ra sức giữ gìn và phát triển. Thế nhưng cô cũng không thể ngờ đến thời điểm vì tình yêu, cô không còn màng gì cả. Thẩm Mộ Diễm, chàng tổng tài lạnh lùng khiến trái tim Đường Tiểu Nhiễm bi lụy. Họ từ nhỏ đã chơi cùng nhau, còn có thêm một người bạn Dung Đồ Phong nữa. Dung Đồ Phong si mê Đường Tiểu Nhiễm, còn Tiểu Nhiễm từ lâu đã trao tim mình cho Thẩm Mộ Diễn. Thế nhưng Thẩm Mộ Diễn chẳng mảy may động lòng. Anh từ lâu đã dành tình cảm cho Hạ An lúc còn du học ở nước ngoài. Thế nhưng không may Hạ An lại bị tai nạn giao thông ngay khi vừa mới tốt nghiệp, trái tim của cô được hiến cho Hạ Nhã - người em sinh đôi của mình. Ngay cả việc Hạ An mất cũng không thể khiến Thẩm Mộ Diễn rơi một giọt nước mắt, đủ để thấy sự lạnh lùng sắt đá của anh đã đạt đến điểm cao nhất. Tâm nguyện cuối cùng của Hạ An là mong muốn Thẩm Mộ Diễn hay chăm sóc đứa em gái yếu ớt Hạ Nhã của cô. Cũng từ khi chị gái mất, Hạ Nhã đem lòng si mê Thẩm Mộ Diễn, nhưng anh cũng chẳng mảy may bận tâm đến một lần. Thế nhưng lại xuất hiện một bản hợp đồng hôn nhân giữa Thẩm Mộ Diễn và Đường Tiểu Nhiễm. Thẩm Tâm Nhiên, em gái duy nhất của Thẩm Mộ Diễn mắc bệnh máu trắng, anh tìm đến sự giúp đỡ của Đường Tiểu Nhiễm để có máu cứu em gái mình. Đường Tiểu Nhiễm vì không còn cách nào níu giữ được người mình yêu nên đã dùng cớ này ép Thẩm Mộ Diễn ký vào bản hợp đồng hôn nhân. Họ chính thức trở thành vợ chồng. Bảy năm sống cùng nhau, ngoài những cuộc yêu thỏa mãn dục vọng đầy bạo lực thì Thẩm Mộ Diễn không hề có chút tình cảm nào với Đường Tiểu Nhiễm, thậm chí trong 7 năm đó anh còn không đụng đũa vào những bữa cơm cô nấu. Toàn bộ phần cơm trưa cô mang đến công ty cho anh mỗi ngày đều được Hứa Thiệu, anh bạn thân của Thẩm Mộ Diễn hưởng hết. Suốt quãng thời gian dài như vậy mà anh không mảy may có chút tình cảm nào với cô, cuộc hôn nhân như không có lối thoát, cô quyết định ly hôn với Thẩm Mộ Diễn. Anh thoải mái vì cuối cùng cũng đã giải thoát được khỏi người vợ mà theo anh là mưu mô, thủ đoạn. Cũng kể từ đó, không một ai biết Đường Tiểu Nhiễm đã đi đâu. " Thẩm Mộ Diễn, sẽ có một ngày anh nhận ra, cả thế giới này chỉ có Đường Tiểu Nhiễm kẻ ngốc nghếch ấy yêu anh vì anh là Thẩm Mộ Diễn, anh hãy nhớ lấy, đừng có khóc"- Dung Đồ Phong tức giận vì sự biến mất của Đường Tiểu Nhiễm. Ngay cả Hứa Thiệu cũng rất bất bình trước sự dửng dưng và lạnh lùng của Thẩm Mộ Diễn. Cho đến khi nhìn thấy di ảnh của Đường Tiểu Nhiễm tại công ty nhà họ Đường, anh mới bắt đầu có những đổi khác. Anh muốn lật đổ công ty nhà họ Đường với mục đích để Đường Tiểu Nhiễm lộ mặt. Tô Mật đã không màng đến lòng tự trọng mà van xin Thẩm Mộ Diễn giữ lại công ty, là tâm nguyện lớn nhất đời của Đường Tiểu Nhiễm. Khi anh hỏi về nơi chôn cất Đường Tiểu Nhiễm thì không nhận được từ một ai câu trả lời. Ai nấy đều tin rằng Đường Tiểu Nhiễm đã mất vì tự sát sau khi ly hôn với Thẩm Mộ Diễn. Một cặp vợ chồng bàn tán về cái chết của cô gái tự sát trong bồn tắm khi đến xem mua nhà đã lọt vào tai Thẩm Mộ Diễn. Anh gặng hỏi và đã dần tin vào việc người vợ cũ của anh đã chết, lại có thông tin ngay đêm cô chết, có một anh bác sĩ đã đến đập phá cửa phòng. Từ đó, Thẩm Mộ Diễn như người điên loạn, anh nhận ra mình yêu Đường Tiểu Nhiễm, Hạ Nhã cũng bị anh hắt hủi không thương tiếc. Chẳng lẽ cái kết lại não nề đến thế ư? Không đâu, ta sáng đã bắt đầu le lói ở 2 năm sau "Lúc trước chấp niệm của Đường Tiểu Nhiễm là Thẩm Mộ Diễn, cô quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm, làm tổn thương người khác, tổn thương chính mình. Đến hôm nay, cô đã chết một lần, trong khoảnh khắc rõ ràng ý thức được bản thân sắp chết, cuối cùng cô cũng đủ can đảm từ bỏ chấp niệm, buông bỏ chính bản thân cô". Cô đã yêu lầm một đời rồi, liệu có thể nào lại sai lầm nữa hay sao? Đường Tiểu Nhiễm trở về, gặp lại Thẩm Mộ Diễn trong một vụ va chạm giao thông. Anh chạy đến ôm cô nhưng cô nhanh chóng bỏ chạy, tỏ ra không quen biết người đàn ông này. Sự trở về của cô khiến Thẩm Mộ Diễn vui mừng khôn xiết. Thế nhưng "Cô ấy đến mạng còn không cần. Đường Thị còn nỡ từ bỏ, sinh mạng cũng không cần nốt, Thẩm Mộ Diễn này là cái gì cơ chứ? Có gì mà khiến cô ấy không nỡ buông tay?" Rõ ràng là Thẩm Mộ Diễn đang bị "nghiệp quật" rồi Làm thế nào để anh chinh phục lại cô gái đã từng vì anh mà không màng đến bất cứ điều gì đây? Bạn mong muốn một cái kết như thế nào cho Thẩm Mộ Diễn và Đường Tiểu Nhiễm? Là một "happy ending" hay "sad ending" đây? Cái kết đã có rồi, chúng ta cùng chào đón ngay những cung bậc cảm xúc như lúc đầu tôi đã giới thiệu bằng cách đọc ngay truyện Trả Anh Một Đời Yêu Lầm tại ngay nào! Ngôn Tình Nguồn sưu tầm 32,500 Hoàn Thành 032607 17/05/2021 Đánh giá 10/10 từ 2 lượt Bạn đang đọc truyện Trả Anh Một Đời Yêu Lầm. Đường Tiểu Nhiễm nói “Chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi”.Mỗi người ai cũng điều có một quan niệm của riêng mình, quan niệm của Đường Tiểu Nhiễm thực ra chính là Thẩm Mộ Diễn. Đường Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này lại làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình…Thẩm Mộ Diễn nói “Người đàn bà ấy chết rồi thì tốt, nào, chúng ta cùng đi uống một ly chúc mừng.”Khi đã thấm say, anh đột nhiên lại hỏi “Có phải tôi đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng không?” “Đúng, anh đã đánh mất một kẻ ngốc nghếch duy nhất trên thế giới này chỉ vì anh là Thẩm Mộ Diễn mà yêu anh!”Bên cạnh đó, bạn có thể đọc thêm truyện ngôn tình khác như Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi hoặc Người Tình Trí Mạng 13,869 lượt thích / 618,948 lượt đọc Thể loại ngôn tình, hiện đạiNguồn vietwriter, inovelĐường Tiểu Nhiễm nói " Chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi". Mỗi người ai cũng điều có một quan niệm của riêng mình, quan niệm của Đường Tiểu Nhiễm thực ra chính là Thẩm Mộ Diễn. Đường Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này lại làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình.....Thẩm Mộ Diễn nói Người đàn bà ấy chết rồi thì tốt, nào, chúng ta cùng đi uống một ly chúc mừng. Khi đã thấm say, anh đột nhiên lại hỏi Có phải tôi đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng không?. "Đúng, anh đã đánh mất một kẻ ngốc nghếch duy nhất trên thế giới này chỉ vì anh là Thẩm Mộ Diễn mà yêu anh!" Danh sách Chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương cuốiCó thể bạn thích? [ Alan Becker ] Oneshort My OTP halibestwaifu 0 0 1 Màu hường phấn trong máy tính của Alan. Chủ yếu là AllTCO & một vài couple khác Có thể đặt đơn để tôi viết- Tác giả Oswald Iris / Hill Thể loại Oneshort, Boylove, Girllove R18 Lưu ý Không nhận gạch đá, đây là boylove nếu không thích thì biến… Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶCedit QuXanh9 58,731 4,883 85 Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả. Truyện được lấy từ kho tàng đam mỹ Tác giả Tây Tây ĐặcChủ thụ, Niên hạ, HE, Vô hạn lưu, truyện ngọt, truyện rất dài, độ chính xác chỉ 80%, con nhỏ edit là tay mơ, cảm ơn WikiDich vì mình đã tham khảo tên người, tên địa danh ở đó, và còn những trang từ điển tiếng Việt khác nữa. Truyện tui dịch chỉ được đăng ở wattpad thôi nhé, còn mấy trang khác tui con mẹ nó cũng không biết tại sao lại chúng nó xuất hiện ở trên đó nữa.… [ Soojun ] - Em Trai Thích Tôi! Mhrcyntg 117 18 5 " nhưng chúng ta là anh em mà "" điều này thì quan trọng gì? "" nhưng... "" chẳng nhưng nhị gì cả "" thích là thích "Đây chỉ là fanfic nên những chi tiết, cốt truyện đều là giả.…

trả lại anh một đời yêu lầm