Họ bắt đầu thân thiết từ thời điểm nhạc sĩ hụt hẫng khi phải từ bỏ tình cảm với Bích Diễm. Lúc đó, Dao Ánh mới chỉ là cô bé 15 tuổi đã viết thư động viên Trịnh Công Sơn. Trong những năm từ 1964 tới 1967, hai người viết cho nhau rất nhiều thư.
Em không giúp được gì hơn cho anh sao, không gian chưa trở lại bình thường trong thứ ánh trăng còn non và nhạt nhẽo. Chàng giơ cao tay hạ xuống ra lệnh, những bóng đen vụt băng qua lộ. chị muốn lùi vào nhà, ẩn dưới hiên, trong bóng đêm. Nhưng cơ thể vẫn bất động
10. "Lòng người thực chất còn khó đoán định hơn tất cả. Họ mỉm cười, chưa chắc họ đã coi ta là bạn. Họ chia sẻ với những lời tâm sự của bạn, không chắc rằng họ đem chuyện đó ra để tán gẫu với kẻ khác." (Sưu tầm) 11. "Đồng xu tuy 2 mặt nhưng có một mệnh giá.
Hành động đúng cho tương lai Là lời xin lỗi tuyệt vời Dù lời xé lòng anh Còn hơn lời nói dối Rất ngọt nhưng không lành 2506 TÌNH YÊU KIM CƯƠNG Trăng em về thêu ánh sáng lung linh 2687 QUÊN CẢ TÊN EM Phạm Bá Chiểu
Tết Trung Thu năm nay trời lại đổ cơn mưa , những chiếc lồng đèn xinh xinh tự tay các em làm không được khoe sắc cùng ánh trăng rằm, chị Hằng lại trốn vào đám mây đen nhưng các Đoàn sinh GĐPT Phước Sơn vẫn nở nụ cười trên môi nhất là các em oanh vũ , được sống dưới mái chùa thân yêu trong tình thương và
Tối đó, ánh trăng như ngọc chiếu rọi, sắc đêm chập chờn. Người đàn ông bên cạnh cô, cao ráo tuấn lãng đến nỗi làm cho bao cô gái khác ngưỡng mộ. Hầu hết thời gian đều là Hạ Vi Quân nói chuyện, anh chú tâm vào việc ăn, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cũng không có
phTfjYQ. ĐẶNG LỆ QUÂN -Dèng Lìjūn; tiếng Anh Teresa Teng 你问我爱你有多深, Ni wen wo ai ni you duo shen, Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không, 我爱你有几分? Wo ai ni you ji fen? Em yêu anh bao nhiêu phần? 我的情也真, Wo de qing ye zhen, Tình cảm của em là chân thật, 我的爱也真, Wo de ai ye zhen, Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật, 月亮代表我的心. Yue liang dai biao wo de xin. Ánh trăng đã nói hộ lòng em. 你问我爱你有多深, Ni wen wo ai ni you duo shen, Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không, 我爱你有几分? Wo ai ni you ji fen? Em yêu anh bao nhiêu phần? 我的情不移, Wo de qing bu yi, Tình cảm của em không di dịch, 我的爱不变, Wo de ai bu bian, Tình yêu của em là bất biến, 月亮代表我的心. Yue liang dai biao wo de xin. Ánh trăng nói hộ lòng em. * 轻轻的一个吻,已经打动我的心. Qing qing de yi ge wen, Yi jin da dong wo de xin. Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim em đập rộn ràng. 深深的一段情,教我思念到如今. Shen shen de yi duan qing, Jiao wo si nian dao ru jin. Mối tình đậm đà của anh, em sẽ ghi nhớ suốt đời. 你问我爱你有多深, Ni wen wo ai ni you duo shen, Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không, 我爱你有几分? Wo ai ni you ji fen? Em yêu anh bao nhiêu phần? 你去想一想,你去看一看,月亮代表我的心. Ni qu xiang yi xiang, ni qu kan yi kan, yue liang dai biao wo de xin. Anh thử nghĩ xem, anh thử nhìn xem, ánh trăng đã nói hộ cho lòng em. Đặng Lệ Quân chữ Hán 鄧麗君; bính âm Dèng Lìjūn; tiếng Anh Teresa Teng 29 tháng 1 năm 1953 – 8 tháng 5 năm 1995 là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất Đông Á, cô là người Đài Bắc, Đài Loan. Được coi là “diva Châu Á”, cô nổi danh trên toàn thế giới, đặc biệt là tại Nhật Bản, Trung Quốc, Hồng Kông, Đông Nam Á với các ca khúcNguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm, Hà nhật quân tái lai bằng tiếng Nhật, Quan thoại,Quảng Đông. Năm 1986, tạp chí Time của Hoa Kỳ xếp cô vào top 10 ca sĩ nổi tiếng nhất thế giới và top 7 ca sĩ của năm, là người châu Á duy nhất được hai lần trao thưởng. Năm 2009, Đặng Lệ Quân nhận được số phiếu áp đảo cho “Hình tượng ảnh hưởng lớn nhất của văn hóa Trung Quốc mới”. Năm 2011, ca khúc Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm được chọn làm ca khúc kỷ niệm 100 năm Trung Hoa dân quốc. Cô sinh ra tại thôn Điền Dương, huyện Vân Lâm, Đài Loan trong một gia đình quê gốc ở tỉnh Hà Bắc. Tên gọi Lệ Quân là do người cha đặt, dựa theo tên gọi của nhân vật Mạnh Lệ Quân đời nhà Tống trong lịch sử Trung Quốc. Năm 1963 cô tham gia cuộc thi hát Hoàng Mai Hí và được giải, năm 1967 ra đĩa nhạc đầu tiên và ngay lập tức được ưa chuộng tại Đài Loan. Nhưng ở đại lục giọng hát của cô bị coi là ủy mị và bị cấm đoán. Sau cải cách những bài hát trữ tình của cô mới được nhân dân đại lục đón nhận và hâm mộ. Đặng Lệ Quân được nhân dân Trung Quốc gọi là Tiểu Đặng, cùng với nhà lãnh đạo cộng hòa nhân dân Trung Hoa đương thời là Đặng Tiểu Bình trở thành những tên được biết đến nhiều nhất. Hồi đó có câu “Ban ngày nghe Lão Đặng, ban đêm nghe Tiểu Đặng”. Đặng Lệ Quân là ngôi sao nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng của Đài Loan, cô được mệnh danh là “Đệ nhất danh ca châu Á”. Ngoài Đài Loan, Đặng Lệ Quân còn rất được hâm mộ tại Hồng Kông, Trung Quốc, Singapore, Malaysia, Thái Lan và Nhật Bản.[1] Đặng Lệ Quân là người đoan trang, nề nếp vì thích cuộc sống trầm lặng, nội tâm.[1] Sự nghiệp Giọng hát của Đặng Lệ Quân truyền tải âm hưởng mộc mạc và chân thành. Diệp Nguyệt Du, một giáo sư ngành văn hóa của Trường Đại học Nam California nói rằng, “Sự ngọt ngào trong giọng ca làm cho cô trở nên nổi tiếng. Đặng Lệ Quân có một giọng ca hoàn hảo cho các bản dân ca và ballad, cô kết hợp phong cách biểu diễn phương Tây vào những bản dân ca truyền thống.” Giọng ca của cô cũng được miêu tả “như đang khóc lóc và cầu xin sự tha thứ, nhưng vẫn rất mạnh mẽ, có khả năng như thôi miên, tạo ấn tượng mạnh trong lòng người nghe.” Nhà soạn nhạc Tsuo Hung-yun nói rằng giọng ca của Đặng Lệ Quân có “bảy phần ngọt ngào, ba phần đẫm lệ.” Đặng Lệ Quân trở nên thực sự nổi tiếng vào năm 1968 khi biểu diễn trên một chương trình ca nhạc Đài Loan phổ biến, dẫn đến việc cô ký hợp đồng với các hãng thu. Cô ra mắt các album vài năm sau đó cho hãng Life Records. Năm 1973 cô bắt đầu thử kế hoạch chinh phục thị trường Nhật Bản bằng cách ký hợp đồng với hãng đĩa Polydor và tham gia hoạt động Kōhaku Uta Gassen, một cuộc thi quanh năm giữa những ca sĩ thành công nhất. Cô đạt được danh hiệu “Ngôi sao Ca nhạc nổi trội nhất”.[2] Tiếp bước thành công tại Nhật Bản, Đặng Lệ Quân hát rất nhiều bài hát tiếng Nhật, bao gồm những bài hit như “Thả mình trôi theo thời gian” Nhật 時の流れに身をまかせToki no Nagare ni Mi wo Makase?, ở Trung Quốc bài hát có tên “Ngã chỉ tại hồ nhĩ” tiếng Trung 我只在乎你. Tượng Đặng Lệ Quân trên đường vào mộ tại Đài Loan Đặng Lệ Quân tại Việt Nam năm 1971 Ngày 24 tháng 7 năm 1971 tham gia buổi hòa nhạc tại khách sạn Bạch Tuộc, Việt Nam. Năm 1974 ca khúc “Phi trường” Nhật 空港 Kūkō? lên ngôi tại Nhật Bản. Đặng Lệ Quân trở nên nổi tiếng tại đây mặc dù bị quốc gia này chặn lại vào năm 1979 vì sử dụng hộ chiếu Indonesia giả mà cô mua với giá $20,000. Điều này là phải làm do mối quan hệ giữa Đài Loan và Nhật Bản thời đó có sứt mẻ do CHNDTH thế chỗ Đài Loan ở Liên Hợp Quốc. Đặng Lệ Quân trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới thập niên 70 sau khi biểu diễn lần đầu tại Nhật Bản. Ngoài tiếng Quảng Đông gốc, cô còn hát bằng tiếng Quan Thoại, tiếng Nhật và tiếng Anh, làm cho cô nổi lên nhanh chóng ở Malaysia và Indonesia. Ở Đài Loan cô không chỉ được biết đến như một ca sĩ thượng thặng, mà còn là “người yêu của lính” do thường xuyên biểu diễn phục vụ quân đội. Gia đình Đặng Lệ Quân đã từng phục vụ quân ngũ. Những buổi biểu diễn cho quân đội của Đặng Lệ Quân là các bài nhạc trẻ và dân ca Đài Loan gần gũi với nông dân hay dân ca Trung Quốc kêu gọi tị nạn. Khoảng những năm 1980, tình hình chính trị căng thẳng giữa Đài Loan và lục đia dâng cao, dẫn đến việc các bài hát của cô và cả một số ca sĩ khác từ Hồng Kông và Đài Loan, bị cấm một vài năm ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa do bị coi là có khuynh hướng “tư sản”.[3] Tuy nhiên sự phổ biến của cô vẫn tiếp diễn do âm nhạc vẫn được bán ngoài chợ đen. Và các bài hát của Đặng Lệ Quân vẫn được phát khắp mọi nơi, từ những hộp đêm cho đến những tòa nhà chính phủ, lệnh cấm nhạc của cô được bỏ sau đó một thời gian ngắn. Các người hâm mộ Trung Quốc đặt cho cô biệt danh “Tiểu Đặng” do trùng họ với nhà lãnh đạo Đặng Tiểu Bình; thời đó Đặng Tiểu Bình lãnh đạo đất nước ban ngày, nhưng Tiểu Đặng bao trùm cả Trung Quốc về đêm.[4] Hợp đồng của Đặng Lệ Quân với hãng Polydor kết thúc năm 1981. Cô ký hợp đồng khác với hãng thu âm Taurus Records vào năm 1983 và thành công rực rỡ khi xuất hiện tại Nhật Bản. Năm 1984 Taurus phát hành album được đánh giá cao nhất, Đạm đạm u tình tiếng Trung 淡淡幽情. Album này chứa bộ 12 bài thơ từ thời Đường và Tống. Phần nhạc được soạn bởi các nhạc sĩ đã làm nên thành công của cô trước đó, mang âm hưởng pha trộn giữa truyền thống và hiện đại của phương Đông và phương Tây. Đĩa đơn được biết đến nhiều nhất thời đó là ”Đãn nguyện nhân trường cửu”. Một số lượng các bài hát thành công trong khoảng thời gian 1984–1989 tạo nên “Những năm tháng Vàng của Đặng Lệ Quân” trong mắt người hâm mộ. Đặng Lệ Quân là ca sĩ đầu tiên đoạt giải thu âm Nhật Bản trong 4 năm liền 1984–1988. Mặc dù Đặng Lệ Quân biểu diễn ở rất nhiều nơi trên thế giới, mong ước một ngày được biểu diễn ở vùng đại lục của chưa bao giờ được hiện thực hóa. Cuối cùng Đảng Cộng sản Trung Quốc cũng mời cô vào những năm 90 nhưng cô mất trước khi cơ hội đó đến.[5] Định hướng chính trị Năm 1989 ở Đại lục xảy ra Sự kiện Thiên An Môn, để ủng hộ cho những sinh viên Trung Quốc học tập tại Hồng Kông, bất chấp những sự ngăn cản của mọi người, Đặng Lệ Quân tham gia biểu tình cùng những người tuần hành. Ngày 27 tháng 5 năm 1989 tại Thung lũng hạnh phúc – Hồng Kông có nhiều người tham gia cuộc vận động Dân chủ cho Trung Quốc, cô đeo biểu ngữ có ghi hàng chữ viết tay “Phản đối sự kiểm soát của quân đội” và hát bài “Nhà tôi ở bên kia dãy núi” tiếng Trung 我的家在山的那一邊[6]. Kênh truyền thông TVBphải chịu trách nhiệm để tránh gây kích động cho Bắc Kinh, do vậy các máy quay được điều chỉnh để tránh cho hình ảnh Đặng Lệ Quân xuất hiện trực diện trước ống kính. Kể từ khi có biến cố tại Thiên An Môn, Đặng Lệ Quân tuyên bố “Sẽ có ngày tôi quay trở lại đại lục và hát ca khúc này, ngày mà Chủ nghĩa Tam dân tái thống nhất Trung Quốc”. Do cha của Đặng Lệ Quân làm việc cho Quân lực Trung Hoa Dân Quốc, đa phần các buổi biểu diễn của cô nhằm phục vụ cho lực lượng quân đội với các bài hát như Mai mơ hay Ca ngợi Trung Hoa Dân Quốc cùng một loạt các ca khúc khác khiến cho cô có các biệt hiệu “ca sĩ yêu nước”, “người tình của lính”. Tại Viện quan trắc Mã San, trước cổng Kim Môn Đặng Lệ Quân đã có một bài phát biểu tuyên truyền gửi Trung Quốc[7] “ Gửi tất cả đồng bào Đại Lục. Con là Đặng Lệ Quân, hôm nay Con đến Đài Phát thanh Kim Môn để gửi đến những đồng bào của con rằng ngày hôm nay con rất tự hào được sống tại một đất nước tự do và tại nơi đây – Kim Môn. Con cảm thấy rất, rất là hạnh phúc. Con hy vọng các đồng bào sống ở Đại lục có thể tận hưởng cùng chúng con sự tự do dân chủ, một môi trường sống tự do, dân chủ, thịnh vượng, để mỗi chúng ta có cơ hội đạt được những điều mình mong muốn, và một sân chơi tự do để các tài năng trẻ thể hiện hết mình, tương lai quốc gia sẽ tràn ngập những tia hy vọng. Con hy vọng sẽ sớm được trở lại Kim Môn, để gặp lại những người anh em, và dĩ nhiên được chìm trong những tiếng gọi của đồng bào Đại lục. Con xin chúc mọi người sức khỏe, Dân chủ vạn tuế ! Xin cảm ơn ! ” Theo lời kể từ người em trai Đặng Trường Hy thì trước khi mất, Đặng Lệ Quân đã dự định muốn về tham quan Trung Quốc là khát vọng của cô bấy lâu nay. Tuy nhiên để đi đến Hồng Kông thì phải có thị thực của lãnh sự quán nhưng người bạn trai Pháp của cô đã đem nó đi, do vậy ước muốn của cô đã không thể thành hiện thực. Cuộc sống riêng tư Trước khi siêu sao điện ảnh Thành Long và Lâm Phượng Kiều kết hôn, Đặng Lệ Quân và Thành Long đã có thời gian ở bên cạnh nhau. Năm 1979 hai người gặp nhau bên Mỹ, cặp đôi đều tự nhận là fan hâm mộ của nhau, đều dành thời gian cho nhau sau những bữa ăn tối. Đặng Lệ Quân rất thích giúp Thành Long trong việc tập luyện giọng hát, tình cảm của họ phát triển dần từ đó. Tuy nhiên trong quá trình phát sinh tình cảm, cả hai đều đã thấy được những khác biệt và mâu thuẫn với nhau. Đặc biệt là sở thích tụ tập bạn bè của Thành Long[8], còn Đặng Lệ Quân lại thích an tĩnh tại nhà. Trong một bữa tiệc có rất nhiều anh em của Thành Long, Đặng Lệ Quân đã nói “Anh chọn ai đây, nếu anh thích thì anh cứ ở lại nhậu với họ, em đi về đây”. Trước mặt rất nhiều anh em, Thành Long đã không bỏ qua hành động đó và đã để Đặng Lệ Quân ra về. Tối hôm đó sau khi tiệc tàn, Thành Long tức tốc đi tìm Đặng Lệ Quân mong cô thứ lỗi nhưng đã không thành, cặp đôi chia tay từ đó. Ngày nay, Thành Long đã từng nhắc lại cuộc tình với Đặng Lệ Quân, với cảm giác tiếc nuối. Ông hối hận về khoảng thời gian mà ông chỉ như một tên “nhà giàu mới”, không biết cách để yêu thương, ông nói rằng “Giờ tôi đã nhận ra sai lầm, Đặng Lệ Quân là một viên ngọc thực sự, mà đáng lẽ ra tôi phải yêu thương ”. Đặng Lệ Quân mất, ông đã hát lại bài “Ngã chỉ tại hồ nhĩ”, dùng các công nghệ để phục hồi lại hình ảnh Đặng Lệ Quân, đưa hình ảnh của cả hai vào cảnh quay. Mộ Đặng Lệ Quan Sau sự kiện Thiên An Môn, Đặng Lệ Quân rời Hồng Kông sang Pháp sinh sống, tại đây cô gặp nhiếp ảnh gia người Pháp tên Paul sau là bạn trai của cô. Trong giai đoạn này bệnh hen suyễn của Đặng Lệ Quân đang có chiều hướng tăng. Năm 1995, cô cùng bạn trai đến thành phố Chiang Mai tại Thái Lan du lịch để tận hưởng không khí trong lành và có dự định tiếp tục sáng tác nhạc. Tuy nhiên, vào ngày8 tháng 5 năm 1995 cô đã mất tại Khách sạn Chiang Mai do lên cơn hen, Đặng Lệ Quân mất trong sự cô đơn khi không có bạn trai bên cạnh cứu giúp khi nhân viên khách sạn phát hiện bệnh viện đã gửi thuốc cấp cứu đến. Sự ra đi của Đặng Lệ Quân gây sốc lớn tại Hồng Kông, Đài Loan và Nhật Bản. Rất nhiều người hâm mộ đã theo dõi tang lễ tại núi Kim Bảo Sơn ở thành phố Đài Bắc. Lễ tang của Đặng Lệ Quân được tổ chức theo nghi thức Nhà nước tại Đài Loan, với Quốc kỳ Đài Loan phủ trên quan tài. Tổng thống Đài Loan Lý Đăng Huy có mặt cùng với hàng ngàn người trong thương tiếc. Cô được chôn cất tại ngôi mộ ở sườn núi Kim Bảo Sơn, một nghĩa trang ở Kim Sơn, huyện Đài Bắc nay là Thành phố Tân Bắc ở phía nam Đài Bắc. Ngôi mộ có tượng của Đặng Lệ Quân và một cây đàn piano điện tử đặt dưới đất để khách viếng khi đặt chân lên phím đàn sẽ phát ra tiếng. Nơi tưởng niệm này luôn được mọi người hâm mộ ghé lại.[9] Ngôi nhà cô mua năm 1986 tại Hồng Kông ở số 18 phố Carmel trở thành một địa điểm hành hương của người hâm mộ không lâu sau khi cô mất. Kế hoạch bán nhà cho một bảo tàng ở Thượng Hải được thực hiện vào năm 2002,[10] với giá 32 triệu HK$. Nó gần với thời điểm sinh nhật thứ 51 của cô vào ngày 29 tháng 1 năm 2004.[11] Để tưởng niệm 10 năm ngày mất, Quỹ Giáo dục và Văn hóa Đặng Lệ Quân khởi động chiến dịch “Tưởng nhớ Đặng Lệ Quân”. Để phối hợp tổ chức sự kiện tại Hồng Kông và Đài Loan, người hâm mộ đã tỏ lòng thành kính tại mộ của cô ở núi Kim Bảo Sơn. Thêm vào đó, một số bộ váy, trang sức và vật dụng cá nhân được đem ra triển lãm tại Yuzi Paradise, một công viên nghệ thuật ở vùng ngoại ô Quế Lâm, Trung Quốc.[12] Tháng 5 năm 2002, tượng sáp của Đặng Lệ Quân được trưng bày tại Madame Tussauds Hồng Kông. Ngày 23 tháng 9 năm 2008, ca khúc “Đãn nguyện nhân trường cửu” tiếng Trung 但願人長久 của Đặng Lệ Quân được phát khi phóngtàu vũ trụ Thần Châu VII lên không gian. Năm 2010, gia đình Đặng Lệ Quân đã đồng ý cho đạo diễn Lý An làm bộ phim về cuộc đời nữ ca sĩ, trong đó diễn viên Thang Duy thủ vai chính[13][14][15]. Ngày 25 tháng 1 năm 2011, nghệ nhân Trương Gia Luân đã cho ra mắt ba mẫu búp bê Đặng Lệ Quân với ba kiểu trang phục xường xám, Quân phục và váy với số lượng giới hạn 36 con, mỗi con trị giá $ Vành đai tiểu hành tinh Asteroid 42295 mang tên Đặng Lệ Quân để tưởng nhớ 42,295 Teresateng[17]. Ảnh hưởng đến văn hóa đại chúng Các ca khúc của Đặng Lệ Quân được khá nhiều các ca sĩ khác hát lại, cả Vương Phi đã ra mắt album tưởng nhớ Phỉ mĩ mĩ chi âm, 菲靡靡之音, 1995 cho các bài hit của Đặng Lệ Quân. Bộ phim Hồng Kông năm 1996 Điềm mật mật 甜蜜蜜 – Tiánmìmì của đạo diễn Trần Khả Tân tái hiện sự bi thảm và kế thừa của Đặng Lệ Quân trong một đoạn kịch của bộ phim. Bộ phim giành giải nhất tại Hồng Kông, Đài Loan, và tại Liên hoan Phim Seattle Film tại Hoa Kỳ. Nhạc Đặng Lệ Quân được nhiều phim sử dụng, như Rush Hour 2, Prison On Fire, Formosa Betrayed. Bộ phim truyền hình dài tập Trung Quốc Điềm mật mật 2006 sử dụng hai ca khúc nổi tiếng Điềm mật mật và Ánh trăng nói hộ lòng tôi được hai diễn viên chính là Đặng Siêu và Tôn Lệ thể hiện trong phim[18]. Năm 2007, TV Asahi sản xuất một tanpatsu 単発, phim vô tuyến, mang tiêu đề Teresa Teng Monogatari テレサ・テン物語[19] để tưởng nhớ 13 năm ngày mất của cô. Nữ diễn viên Yoshino Kimura thủ vai Đặng Lệ Quân. Nhạc phẩm “KHÔNG ” của Nguyễn Ánh9 qua tiếng hát của Đặng Lệ Quân “ Không Không ! Không ! Tôi không còn yêu em nữa Không ! Không ! Tôi không còn yêu em nữa Không ! Không ! Tôi không còn yêu em nữa em ơi Tình đời thay trắng đổi đen Tình đời còn lắm bon chen Tình đời còn lắm đam mê Nên tình còn lắm ê chề Tình mình có nghĩa gì đâu Tình mình đã lắm thương đau Tình mình gian dối cho nhau Thôi đành hẹn lại kiếp sau Không ! không Tôi không còn, tôi không còn yêu em nữa Không ! không Tôi không còn, tôi không còn yêu em nữa Không ! không Tôi không còn, tôi không còn yêu em nữa em ơi … KHONG – 你 Lyrics 你你你不要離開我 nhĩ nhĩ nhĩ bất yếu li khai ngã 你你你不要拋棄我 nhĩ nhĩ nhĩ bất yếu phao khí ngã 你你我不能我不能沒有你 nhĩ nhĩ ngã bất năng ngã bất năng một hữu nhĩ 情人! tình nhân ! 天涯海角漫漫 thiên nhai hải giác mạn mạn 情人 你在何方 tình nhân nhĩ tại hà phương 如今你離開我 như kim nhĩ li khai ngã 一切失去希望 nhất thiết thất khứ hi vọng 曾誓地老天荒 tằng thệ địa lão thiên hoang 夜夜共看星光 dạ dạ cộng khán tinh quang 一起往日歡樂 nhất khởi vãng nhật hoan nhạc 悲痛充滿心房 bi thống sung mãn tâm phòng 你你你不能你不能離開我 nhĩ nhĩ nhĩ bất năng nhĩ bất năng li khai ngã 你你你不能你不能拋棄我 nhĩ nhĩ nhĩ bất năng nhĩ bất năng phao khí ngã 你你你我不能我不能沒有你 nhĩ nhĩ nhĩ ngã bất năng ngã bất năng một hữu nhĩ 情人! tình nhân ! Anh anh anh đừng rời bỏ em Anh anh anh đừng bỏ rơi em Anh anh em không thể sống mà không có anh Anh ơi! Chân trời góc biển nước chảy mênh mang anh ơi Anh ở nơi nào mà bây giờ anh rời bỏ em Tất cả mọi thứ ta đã từng thề nguyện dẫu đất lở trời long đêm đêm ta đã cùng xem sao sáng, mỗi lần chiều về hoan lạc Bây giờ đau buồn tràn ngập trong tim Anh anh anh không thể anh không thể rời bỏ em Anh anh anh không thể anh không thể bỏ rơi em Anh anh anh em không thể sống mà không có anh Anh ơi! Bản tiếng Nhật KHONG – 你 -あなた anata ニイあなた 你 你 ぁなたを殘し 你 你 Anatawo 殘 khô Shi 你 你 見知らぬ國へ 你 你 Mishiranu kuni e 你 你 ひとりだけで來た私 你 你 Hitori dake de 來 khi Ta watashi 古ぃ教會 ぉしゃれな店 河のほとり 步ぃてみた Ko i kyō 會 Osharena-ten kawa no hotori 步 Itemita 何ぃ見ても ぁなたのこと しのんでぃる 私なのょ Nany i mite mo anatanokoto shinonde iru watashina no yo 你 你 忘れたくて來たの 你 你 Wasuretakute 來 khi Ta no 你 你 熱くつのる想ぃ 你 你 Atsuku tsunoru sō i 你 你 ぁなたの胸に歸りたぃ 你 你 Anatano mune ni 歸 Ri ta i ぁなたなしで 生きられなぃ 女なのょ 私なのょ Anatanashide iki rarena i on’nana no yo watashina no yo 苦しくても 愛してゅく 淚の中 街かぅるむ Kurushikute mo itoshite yuku 淚 No naka machi ka urumu 你 你 忘れたくて來たの 你 你 Wasuretakute 來 khi Ta no 你 你 熱くつのる想ぃ 你 你 Atsuku tsunoru sō i 你 你 ぁなたの胸に歸りたぃ 你 你 Anatano mune ni 歸 Ri ta i Đặng Lệ Quân, Ông Thiến Ngọc 1950–, Trần Mỹ Linh 1955–, Âu Dương Phi Phi 1949– và Vưu Nhã 1953– được xem là “Bộ ngũ Diva châu Á” trong những năm 1970 và 1980 do ảnh hưởng của họ tới các nền văn hóa. Trong đó nhạc Đặng Lệ Quân phổ biến nhất. Bài hát “Toki no Nagare ni Mi o Makase” được phát rất nhiều trong phim “Ban zhi yan”, bao gồm cả phần mở đầu. Có thể coi đây là bài hát chủ đề của bộ phim. Ngày 2 tháng 8 năm 2010 kênh CNN của Mỹ ra kết quả bình chọn nằm trong top 20 ca sĩ nổi tiếng nhất trong vòng 50 năm qua, chỉ có Đặng Lệ Quân và Trương Quốc Vinh là hai ca sĩ Hoa ngữ nằm trong danh sách[20]. Giải thưởng Trung Quốc Giải thưởng Chuông vàng – Ca sĩ xuất sắc nhất năm 1980 tại Đài Loan. Giải nhất mười ca khúc vàng Trung Quốc tại Hồng Kông năm 1978 – ca khúc 「小村之戀」 Tiểu thành cố sự – Câu chuyện thành phố nhỏ. Nhật Bản Nhật Bản Hữu tuyến đại thưởng 1984 – 「つぐない」 Tsugunai – Thường hoàn, 1985 – 「愛人」 Aijin – Người tình, 1986 – 「時の流れに身をまかせ」 Toki no Nagare ni Mi wo Makase – Ngã chỉ tại hồ nhĩ. Giải thưởng thu âm Nhật Bản lần thứ 16 1974 – Nghệ sĩ mới, ca khúc 「空港」 Kuū-Kōu -Phi trường. Giải thưởng thu âm Nhật Bản lần thứ 28 1986 – Giải vàng, ca khúc 「時の流れに身をまかせ」. Giải thưởng Ngôi sao triển vọng cho ca khúc 「別れの予感」 Wakare no Yokan năm 1987. Giải thưởng Phát thanh cho 「別れの予感」 năm 1987 và 1988. Giải Phát thanh đặc biệt năm 1995 cho ba lần đoạt giải. Tư Chơi Cầu Dakbla Kontum biên tập
Là một fan của truyện ngôn tình, bạn đừng nên bỏ qua tác phẩm Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng của Tiếu Giai NhânThành phố Giang vào tháng 9, nhiệt độ khoảng tầm 30 độ, thời tiết nóng bức tích lũy khiến càng về chiều càng Dương dừng lại ở kệ hàng gần cửa sổ của siêu thị trong tiểu khu, trên kệ bày mấy lọ Lão Kiền Mụ 1, anh ta cầm một lọ lên giả vờ xem giá cả, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn chằm chằm vào cửa tàu điện ngầm ở con đường đối diện. Rất nhanh đã là 5 giờ 30, chắc cô ấy đến rồi.1 Tên một loại tương ớt của Trung mới nghĩ như thế, cửa tàu điện ngầm người đến người đi đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn, mặc chiếc áo sơ-mi ngắn tay màu trắng, váy dài màu đen qua gối, đơn giản gọn gàng. Cô đeo túi đứng chờ ở phần đường dành cho người đi bộ, đèn xanh bật lên, cô lẫn vào trong dòng người đi về phía này, gió khẽ thổi bay làn váy màu đen của cô, lộ ra cẳng chân trắng nõn đẹp Dương nuốt một ngụm nước bọt, đẩy gọng kính, buông lọ Lão Kiền Mụ xuống, tùy tiện lấy chai nước ở kệ hàng khác đi ra quầy tính ta lớn lên trong tiểu khu, bà chủ siêu thị nhận ra anh ta, biết Hàn Dương đang là nghiên cứu sinh của trường đại học tốt nhất trong tỉnh, cũng biết trước đây Hàn Dương sống trong trường, tuần trước mới đột nhiên quyết định về nhà ở, sau đó mỗi ngày đều giả vờ đến siêu thị mua đồ, thực ra là để tìm kiếm cơ hội "tình cờ gặp gỡ" khách thuê nhà mới xinh đẹp của nhà họ Hàn."Thích thì theo đuổi đi, cậu là nghiên cứu sinh của trường nổi tiếng, có nhà có tướng mạo, theo đuổi thì chắc chắn sẽ thành công." Bà chủ vừa tính tiền vừa mỉm cười nhìn Hàn ở thành phố Giang có tiền nên con gái nơi khác đều ước được gả tới tâm sự bị nhìn thấu, mặt Hàn Dương đỏ lên, sau khi trả tiền liền cầm lấy đồ uống bối rối chạy đi.
Editor Đinh HươngBeta Mạc Y PhiĐoàn tham quan bốn người đến để gặp "chị dâu", Chu Lẫm ở gần Lưu mắt kính nhất, anh đi lên phía trước một bước, lợi dụng cơ thể để ngăn chặn tầm mắt có thể nhìn thấy Lâm Nguyệt, sau đó liền nắm lấy cánh tay của Lưu mắt kính. Lưu mắt kính thuộc tổ giám định, dáng người cao gầy, lúc đeo kính trông khá nhã nhặn, vào lúc này bị lão đại nắm chặt, anh ta đau đến nỗi phải nhe răng nhếch miệng, đành cắn răng gắng gượng, liên tục nháy mắt với Đường Hiên tự biết mình không phải là đối thủ của lão đại, phát hiện đồng đội gặp nạn, lập tức vượt qua vây Ngụy cứu Triệu 1, dẫn Thiết Thương Lý và Triệu Cữu, nhiệt tình chạy đến chào hỏi chị dâu tương lai "Cô giáo Lâm còn nhớ tôi không? Tôi là Đường Hiên, hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở trước cổng trường rồi đó."1 Vây Ngụy cứu Triệu năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu "vây Nguỵ cứu Triệu" để làm phương pháp tác ta đứng đầu tiên, Thiết Thương Lý, Triệu Cữu sóng vai đứng phía sau Đường Hiên, hôm qua ai cũng nói chuyện riêng với nhau vô cùng thô bỉ, đến lúc thực sự nhìn thấy cô giáo xinh đẹp rồi, trái lại hai người rất quy củ, còn hơi rụt rè, chỉ có đôi mắt là vẫn đầy nhiệt tình nhìn Lâm Nguyệt. Đội hình sự có rất nhiều tên lưu manh, rốt cuộc lão đại cũng có phụ nữ khiến bọn họ đều vui mừng Nguyệt lễ phép gật đầu, đối mặt với ba người đàn ông xa lạ, theo bản năng cô nhìn sang bên Chu mắt của cảnh sát hình sự rất nhanh nhạy, chú ý tới vẻ mặt của chị dâu tương lai, đám đàn ông lén trao đổi ánh mắt chế nhạo với nhau."Mấy người tới bái Phật à?" Sau khi thả Lưu mắt kính ra, Chu Lẫm đứng chắn trước Lâm Nguyệt, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn bốn người Hiên mỉm cười "Đúng ạ, năm nay gặp khá nhiều rắc rối nên mẹ em luôn nhắc em phải đi dâng hương.""Đúng đúng đúng, mẹ em cũng hay giục em nữa." Ba người Lưu mắt kính cùng phụ họa Lẫm cười mỉa, chỉ vào chùa Bắc Sơn trước mặt, nói "Vậy thì nhanh lên đi."Đường Hiên ngẩn người nhìn bạn học nhỏ "Mấy người không đi à?"Phó Nam lớn tiếng đáp "Bọn cháu vừa bái xong rồi!"Đường Hiên choáng váng, nghìn tính vạn tính vẫn tính sai thời gian, sớm biết thế thì đã đổi cớ khác rồi."Cút." Chu Lẫm thấp giọng dâu nhìn sang rồi kìa, Đường Hiên thấy thế thì quay đầu hét to với đồng đội "Vậy được, chúng em đi bái Phật đây, không quấy rầy lão đại... hẹn hò nữa!"Mấy lời trước thì tốc độ nói bình thường, lời sau thì cố ý kéo dài giọng nói ra, bốn người chạy được khoảng mười bước thì Đường Hiên mới quay đầu lại huýt sáo đùa giỡn. Lưu mắt kính, Triệu Cữu và Thiết Thương Lý cười ha hả, sợ lão đại đuổi theo đánh bọn họ nên anh đẩy tôi xô nhanh chân chạy đám nhóc con, Chu Lẫm nghiến răng, anh đảo mắt nhìn sang thì thấy gương mặt cô đỏ ửng, hơi cúi đầu không biết làm sao."Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, đều do ngứa da cả thôi." Chu Lẫm nhìn bóng lưng Đường Hiên chằm chằm, khẽ da là ý muốn ăn đòn à?Tưởng tượng đến dáng vẻ đánh người của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt không quá lúng túng, khẽ cười ừm một dạo đủ rồi, ba người quyết định về hai đi làm, Chu Lẫm đã đến từ sớm, anh ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, mắt thì nhìn chằm chằm ra bên tham quan bốn người cũng không ngốc, đoán được sáng nay lão đại nhất định sẽ trừng trị bọn họ nên bốn người đã ở bên ngoài cục cảnh sát thống nhất rồi, tập thể cùng hành động, lỡ như lão đại đánh người, bốn người hợp sức nhất định có thể thắng được một mình Lẫm không nhàm chán như thế, sau khi bốn người đã đến đông đủ, anh liền ra lệnh bọn họ đến sân huấn luyện rồi bắt bốn người chạy vòng quanh Thương Lý không phục "Lão đại, anh lấy lý do gì mà trừng phạt bọn em chứ?"Chu Lẫm nghịch bật lửa, lạnh nhạt đáp "Chạy vòng quanh sân hay muốn huấn luyện, tự chọn đi."Thiết Thương Lý không nói được, giơ tay lên, làm tư thế tiêu chuẩn chạy vòng quanh người Đường Hiên cùng chạy Lẫm về văn phòng tiếng sau, đoàn tham quan lãnh án phạt xong thì thở hồng hộc xếp hàng đi vào văn phòng của lão đại, người uống nước thì uống nước, người tìm ghế dựa thì tìm ghế dựa. Chu Lẫm cúi đầu xem vụ án, mặt không chút cảm xúc."Lão đại đừng giả vờ nữa, rõ ràng anh thích con gái nhà người ta, chúng em đều nhìn thấy hết đấy." Đường Hiên kéo ghế ra ngồi đối diện với anh, nói một câu trúng tim đen."Đúng đó đúng đó, đều là người lớn cả, thích người ta thì theo đuổi đi, anh không theo đuổi, sao biết chị dâu không thích anh chứ?" Lưu mắt kính chỉnh lại gọng kính, nói vô cùng trịnh Thương Lý gia nhập đội chiến đấu "Lão đại của chúng ta muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn cơ bắp có cơ bắp, còn cường tráng hơn ngôi sao nổi tiếng trên TV nhiều, không thấy bác gái ở nhà ăn lần nào cũng đều cho lão đại nhiều đồ ăn hơn chúng ta à? Lão đại của chúng ta rất có lòng tin vào bản thân, lúc nên ra tay thì sẽ ra tay ngay, có câu nói thế này, có hoa có thể chiết cành thì mau chiết đi, anh lằng nhằng như vậy, chị dâu bị người ta cướp đi thì làm sao bây giờ?"Cuối cùng Triệu Cữu cũng lên tiếng "Lão đại, tuy em chỉ gặp chị dâu một lần thôi nhưng em liếc một cái là nhìn ra ngay, hai người vô cùng xứng đôi. Em thấy hai người còn chưa kết hôn đã có tướng phu thê rồi, dẫn Nam Nam theo giống như một nhà ba người vậy, lão đại à, anh cũng 30 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, mau kết hôn thôi, phải sinh cho bọn em một đội trưởng nhỏ chứ."Triệu Cữu là người trẻ tuổi nhất trong mấy người này, vừa tốt nghiệp đại học được hai năm, vô cùng thích trẻ con, năm ngoái đã được lên làm cậu rồi, ngày nào ở trong đội anh ta cũng khoe khoang cháu trai mình nên mới có biệt danh là "Triệu Cữu". 22 Cữu tức là tỏ thái độ xong, bốn người nhìn lão đại chằm chằm, chờ câu trả Lẫm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bốn người vừa đứng vừa ngồi kia "Nói xong hết rồi hả?"Đoàn người tham quan gật Lẫm ném tập hồ sơ trong tay xuống, lạnh nhạt nói "Nói xong thì mau làm chuyện chính đi."Bốn người Đường Hiên...Buổi trưa, trong căn tin của trường bản thì mấy giáo viên quen biết nhau đều ngồi ăn cơm chung, lần nào Lâm Nguyệt cũng ngồi chung với mấy người đồng nghiệp trong tổ của mình. Gọi đồ ăn xong, cô bưng khay trở về, lúc đi ngang qua bàn của thầy giáo dạy ngữ văn lớp một thì nhìn thấy thầy giáo ngữ văn lớp A3, chính là thầy Cao - giáo viên chủ nhiệm của Phó Nam mỉm cười nhìn cô đầy ẩn lòng Lâm Nguyệt thấy kì lạ, nhưng đối phương không nói gì nên cô cũng không chiều Lâm Nguyệt phải đến lớp A2 dạy, cô vừa ra khỏi văn phòng một đoạn thì chợt nghe thấy phía sau có người gọi cô. Lâm Nguyệt quay đầu lại thì thấy thầy Cao cười với cô, người đàn ông đã hơn 30 tuổi, bụng bia hết sức rõ ràng, đôi mắt nhỏ xíu. Lâm Nguyệt không biết người khác có ấn tượng thế nào về thầy Cao, ngược lại cô không thích giao tiếp với người này cho lắm, luôn cảm thấy ánh mắt thầy Cao nhìn cô hơi mờ ám, đương nhiên cũng có thể là ảo giác của cô thôi."Thầy cũng có lớp à?" Nhớ tới nụ cười đầy ẩn ý của anh ta ở căn tin, Lâm Nguyệt khách sáo Cao vỗ xấp bài tập làm văn trong tay "Có tiết ngữ văn ở lớp A3."Lâm Nguyệt à một tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía Cao cao hơn cô nửa cái đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Lâm Nguyệt, anh ta không kìm lòng được muốn nhìn xuống cổ áo của Lâm Nguyệt, đáng tiếc áo sơ mi của cô giáo quá bảo thủ, ngoại trừ nhìn thấy cái cổ thon dài thì anh ta không nhìn được gì nữa, nhưng nhớ tới bài tập làm văn của Phó Nam, trong mắt thầy Cao đầy khinh thường, phụ nữ đẹp đều chỉ giỏi nịnh hót, không coi trọng anh ta, đối với đối tượng tốt hơn lại tốn nhiều tâm tư lao đến."Có phải cô và cảnh sát Chu đang yêu đương không?" Nhìn Lâm Nguyệt, thầy Cao thấp giọng cười hỏi. Anh ta là giáo viên chủ nhiệm của Phó Nam nên biết rất rõ tình hình gia đình của Phó Nam, bố của Phó Nam đi công tác nên bây giờ cậu bé đang sống nhờ trong nhà của cảnh sát mặt Lâm Nguyệt hơi thay đổi, kinh ngạc hỏi ngược lại "Tại sao thầy lại nói vậy?"Thầy Cao vỗ đống bài tập làm văn trong tay, cười híp mắt nói "Trong bài tập làm văn của Phó Nam viết vậy mà, nói là thứ bảy tuần trước cô và cảnh sát Chu cùng nhau đưa nó đi ngắm mặt trời mọc, còn nói cô không mở được chai nước, cảnh sát Chu mở hộ cô, quan tâm chăm sóc như thế còn không phải yêu đương thì là gì hả?"Thì ra là bài tập làm văn của Phó lại là giáo viên khác nói như vậy, Lâm Nguyệt có thể sẽ đỏ mặt, nhưng thầy Cao lại cho cô cảm giác không tốt, Lâm Nguyệt không muốn trò chuyện nữa, nửa thật nửa giả giải thích "Chúng tôi sống cùng một tiểu khu, Nam Nam hẹn tôi leo núi, sáng sớm không thể gọi xe mới nhờ anh Chu đưa đi, cũng không phải như thầy nghĩ đâu."Thầy Cao không tin, trước mặt chính là lớp A3, thầy Cao nắm bắt cơ hội, nhanh chóng nói với Lâm Nguyệt "Không tốt lắm đâu, yêu đương với cảnh sát khá mệt, tôi không quen biết Chu Lẫm nhưng tôi có nghe nói về anh trai của anh ta, năm đó cũng là một cảnh sát đẹp trai, còn yêu đương với bạn gái xinh đẹp mấy năm, chia tay rồi lại làm lành, kết quả người bạn gái đó vẫn thay đổi tình cảm, không lâu sau, anh trai của anh ta hi sinh vì nhiệm vụ... Bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng may cô gái đó chia tay sớm, nếu không thì..."Anh ta còn chưa dứt lời đã bị tiếng chuông lên lớp quen thuộc cắt sưa thưởng thức sắc mặt tái nhợt của Lâm Nguyệt xong, thầy Cao mỉm cười vào Nguyệt sững sờ đứng ngoài cửa phòng học, trong đầu toàn là chuyện của anh trai Chu Lẫm, mãi tới khi bên trong lớp học truyền tới tiếng "chào cô giáo", Lâm Nguyệt mới tạm thời đè ý nghĩ hỗn loạn xuống, nhanh chân bước tới trước cửa lớp A2, vào lớp giảng chiều trước khi tan học, Chu Lẫm gửi tin nhắn tới nói hôm nay có chuyện nên không thể tới Nguyệt trả lời một chữ "Được", gửi đi xong, nhớ lại lời của thầy Cao, Lâm Nguyệt mím môi, cô bổ sung thêm một câu "Cẩn thận chút nhé."Cô biết cảnh sát là một nghề luôn tràn ngập nguy hiểm, nhưng loại nhận biết này đều là từ phim ảnh mà ra, trong cuộc sống, Chu Lẫm là cảnh sát duy nhất cô được tiếp xúc ở khoảng cách gần, người đàn ông cao to cường tráng như thế, tuy thường hay tăng ca về muộn, tuy thỉnh thoảng sẽ bị thương nhưng Lâm Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới trong quá trình phá án Chu Lẫm có thể gặp phải sự uy hiếp về tính đó vào hôm nay, từ trong miệng của người khác cô được nghe nói về anh trai của Chu Lẫm, một cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ."Cô ơi, có phải cô không vui không ạ?"Trên tàu điện ngầm, Phó Nam quan sát cô giáo một lúc lâu, thấy cô giáo luôn nhìn tay cầm ngẩn ngơ, Phó Nam nhỏ giọng Nguyệt theo bản năng nói dối "Không đâu, cô đang suy nghĩ xem buổi tối ăn gì ấy mà." Cô không muốn bạn học nhỏ lo Nam tiếp tục quan sát cô Nguyệt mỉm cười, không nghĩ gì tối xong, Lâm Nguyệt ngồi xem phim hoạt hình với bạn học nhỏ, xem một lúc, ánh mắt cô đột nhiên rơi xuống kệ sách bên cạnh, ở đó có mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình hoàn toàn không phù hợp với đống tài liệu hình sự trinh sát chuyên ngành ở hàng dưới. Lâm Nguyệt từng cho rằng những thứ kia là sách Chu Lẫm dùng để thư giãn đầu óc, bây giờ Lâm Nguyệt có suy đoán Nguyệt đứng lên, biết rõ không thích hợp nhưng không kiềm chế được nỗi tò mò của trước kệ sách, Lâm Nguyệt kiễng chân lấy một quyển tiểu thuyết ngôn tình ở phía trên. Xem ra sách còn rất mới, Lâm Nguyệt lật ra, trên trang bìa trong có một hàng chữ xinh đẹp của phụ nữ "Tặng cảnh sát Chu của em, lần sau còn chọc giận em nữa thì nhớ học hỏi mấy tổng giám đốc bá đạo trong này đi nhé."Giọng điệu thân mật nũng nịu, hình ảnh một đôi nam nữ hạnh phúc dần dần trở nên rõ ràng là cảnh sát Chu trong này rốt cuộc là người nào?Tim Lâm Nguyệt run chỗ huyền quan đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa, Lâm Nguyệt kinh ngạc, giơ tay muốn đặt quyển sách trở lại nhưng chỗ kia quá cao, cô kiễng chân mãi vẫn không đặt nó lên bị anh nhìn thấy rồi, Lâm Nguyệt chán nản cắn môi, ổn định lại tinh thần rồi xoay người Lẫm đứng trước cửa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Nguyệt lúng túng cười "Tôi có thể xem quyển sách này không? Nhìn tiêu đề có vẻ rất hay."Tiêu đề? Tổng giám đốc bá đạo?Quả nhiên phụ nữ đều thích dạng Lẫm đóng cửa lại, nhíu mày nói "Sách của người khác, tôi không quyết định được."Lúc người kia còn sống, anh đã muốn vứt mấy cuốn xách này đi rồi, hai anh em còn đánh nhau một trận, sau đó không ai quản lý anh nữa, anh cũng lười vứt đi.
Lượt Xem 17 EM CÒN ĐỘNG LÒNG HƠN ÁNH TRĂNG Tác giả Tiếu Giai Nhân Thể loại Hiện đại, sủng, nghiệp giới tinh anh Tình trạng Hoàn edit Link đọc em còn động lòng hơn ánh trăng ? Văn án Lâm Nguyệt dọn nhà, chủ nhà Chu Lẫm chủ động tới hỗ trợ. Anh dùng một tay cầm hành lý nặng trịch của cô rồi khiêng thẳng lên tầng năm. Bóng lưng cường tráng và cơ bắp cuồn cuộn khiến Lâm Nguyệt đột nhiên cực kỳ yên tâm. Về sau, anh nói to dưới ánh trăng, em là người mà anh thích nhất. ? Chắc hẳn nhiều người đã không còn xa lạ với Tiếu Giai Nhân nữa nhỉ, tác giả này khá nổi tiếng trong dòng truyện sủng ngọt. Và “Em còn động lòng hơn ánh trăng” cũng là một trong những bộ sủng ngọt của Tiếu Giai Nhân. Ngay từ cái tên truyện mình đã thấy được sự lãng mạn, thơ mộng đầy văn chương của Tiếu Giai Nhân. ? Nữ chính Lâm Nguyệt khá xinh đẹp, là kiểu con gái dịu dàng hiền lành tốt bụng. Mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo lên thành phố Giang ở trọ và tìm được công việc làm giáo viên toán tiểu học. Cứ tưởng cuộc đời sẽ bình bình lặng lặng trôi qua, ai ngờ do con trai của chủ nhà cho thuê thích cô, mà chủ nhà cho thuê lại khinh thường những người tỉnh lẻ nên kiên quyết đuổi cô ra khỏi nhà, không cho thuê nữa. Trong lúc chán nản đi tìm nhà thì cậu học trò Phó Nam của cô lại đột nhiên ngỏ lời mời cô về nhà mình ở. ? Phó Nam là học sinh của Lâm Nguyệt, cậu bé rất quý cô giáo của mình. Vì bố cậu bé suốt ngày đi công tác biệt tăm, mẹ thì đến Bắc Kinh, chỉ để lại cậu cho nam chính Chu Lẫm trông coi chăm sóc. Mà đàn ông thì tính ai cũng xuề xòa, nhất lại còn là cảnh sát hình sự, làm sao trông nổi một đứa trẻ chứ? Phó Nam chán cái cảnh suốt ngày phải đi ăn bên ngoài rồi, thêm nữa cậu bé còn rất thích cô giáo Lâm nữa chứ, đúng lúc này cô giáo Lâm lại không có nhà để thuê, mà nhà chú Chu Lẫm còn thừa một phòng, tội gì không mời cô giáo về ở nhỉ? Nói là làm, cậu bé quyết định mời cô giáo Lâm về nhà chú Chu ở. Ban đầu Lâm Nguyệt khá sửng sốt và chả hiểu mô tê gì, đến cả Chu Lẫm cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cũng đúng lúc anh đang cần một người có thể chăm sóc Phó Nam, đưa đón cậu bé đi học, nấu ăn cho cậu bé ăn, thay vì tốn tiền mời bảo mẫu, tự dưng lại có một cô giáo xinh xắn trẻ đẹp dâng đến tận cửa, tội gì không nhận chứ? Thế là Lâm Nguyệt quyết định ở nhờ trong nhà Chu Lẫm. ? Chu Lẫm là một người khá lạnh lùng và kiệm lời, anh là một cảnh sát hình sự nghiêm túc, mạnh mẽ. Theo lời Phó Nam miêu tả thì chú Chu của cậu bé vừa cao vừa to vừa đen vừa thô kệch v Thật ra nói một cách hoa mỹ thì là cao lớn rắn rỏi, múi nào ra múi nấy, cơ bắp các thứ không thiếu, lại còn đẹp trai ngời ngời, người ta còn là phú nhị đại đấy nhá. Mỗi tội không sống dựa vào gia đình mà thích làm cảnh sát. Ban đầu cũng chỉ vì nhìn Chu Lẫm trông dữ dằn quá mà Lâm Nguyệt từng từ chối không dám thuê phòng ở nhà anh. Đây là một câu chuyện tình yêu đơn giản, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô nam quả nữ mà ở bên nhau lâu, tiếp xúc nhiều thì kiểu gì chẳng bén lửa. Thế là hai bên sống chung trong một nhà, nhiều tình huống từ ngại ngùng đến dở khóc dở cười xảy ra, dần dần kéo hai con người xa lạ lại gần nhau. Chu Lẫm nhìn tướng tá dữ dằn là thế ai dè lúc yêu đương cũng mạnh bạo chả kém, khi tỏ tình với con gái nhà người ta mà như hỏi cung, khi cầu hôn thì vừa đơn giản vừa thô bạo, chả có tí lãng mạn nào cả, thế nhưng may cho anh là Lâm Nguyệt thích anh đấy nhé, không thì hơn 30 tuổi đầu vẫn còn là xử nam ? Truyện khá ngọt ngào, nhiều lúc hơi sến chút, chắc đó là văn phong của Tiếu Giai Nhân. Gần cuối truyện có chút sóng gió nho nhỏ do nam chính hơi hâm hấp, bị váng đầu vài chương để rồi đòi chia tay nhưng nữ chính mạnh mẽ bám chặt lấy nên cuối cùng sóng gió mới vừa nổi lên đã bị dập tắt. Nữ chính Lâm Nguyệt nhìn bề ngoài như thỏ con yếu ớt mỏng manh nhưng lúc cần quyết tâm, cần mạnh mẽ thì sẽ biến ngay thành con hổ. Kiểu nữ chính như này là mình duyệt! Bên cạnh đó, truyện có dàn nhân vật phụ khá đáng yêu, ngoài cậu bé Phó Nam láu lỉnh, thông minh ra còn có những chàng trai độc thân trong đội hình sự ngày đêm trêu chọc lão đại rồi lại thương thay cho số phận chó độc thân của mình. Cứ gào mồm đòi nữ chính giới thiệu người yêu không ngừng Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.
Editor Đinh HươngBeta Tửu ThanhĐây là lễ cưới của Chu Lẫm, Phó Đình Bắc không muốn anh và Lăng Tiêu giành hết sự chú ý của họ, cho nên đến khi trời tối, anh vẫn bình tĩnh ngồi đợi ở bàn của cánh đàn ông, chỉ dám lén lút nhìn cô phù dâu lão luyện Lăng Tiêu từ xa mà thôi, thỉnh thoảng Phó Đình Bắc cũng sẽ nhìn cậu con trai bảo bối đang say sưa ăn uống một lát. Mấy người đàn ông trong đội cảnh sát hình sự đều biết anh, cũng biết Phó Đình Bắc và Lăng Tiêu đã ly hôn rồi, thấy hai người không để ý tới nhau, mọi người đều hiểu ý, chỉ tập trung vào chuyện uống rượu mừng của Chu đêm buông xuống, Chu Lẫm ôm Lâm Nguyệt vào động phòng, khách mời cũng lục đục ra Đình Bắc đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Chu cùng mấy người trong đội cảnh sát, trên trời là ánh trăng lưỡi liềm cong cong, trước cửa là hai chiếc đèn lồng đỏ dán chữ "Hỷ", anh vẫy tay với từng vị khách ngồi trên xe, sau đó đút một tay vào túi quần, nhắm mắt đứng dựa vào vách thấy Lăng Tiêu, tinh thần anh rất vui vẻ, nhưng thân thể lại quá mệt mỏi. Một năm nằm vùng khổ cực đến nỗi không một người bình thường nào có thể tưởng tượng ra nổi, một tháng cuối cùng trước khi thu lưới, mỗi ngày trung bình anh chỉ ngủ 3 tiếng, hàng ngày hàng đêm phải đi trên vách núi cheo leo. Nhiệm vụ vừa kết thúc, anh đã gọi điện thoại ngay cho Chu Lẫm, biết hôm nay là ngày kết hôn của cậu bạn thân, anh lại đi suốt đêm để trở về, xuống máy bay cũng không về nhà ngay mà thuê xe đi thẳng tới đây, vào phòng tắm thay bộ lễ phục phù rể mà Chu Lẫm đã chuẩn bị, cuối cùng anh cũng coi như có mặt mũi mà xuất hiện trong hôn lễ của cậu bạn Chu Lẫm rất may mắn, vợ vừa đẹp vừa dịu dàng, thì ra Chu Lẫm thích kiểu phụ nữ thế này, trước đây anh cũng không nhìn ra dù sao thì cô dâu vẫn không đẹp bằng Lăng Tiêu, ít ra là anh cảm thấy Đình Bắc chợt nở nụ cười, mở mắt diện anh chính là hồ Tiên Nữ, gió đêm thổi qua, mặt hồ phản chiếu ánh đèn dịu dàng. Anh đã quan sát cả ngày nay rồi, Lăng Tiêu đến một mình, không đi cùng người đàn ông "đã khiến cô thay đổi tình cảm" ấy, có phải điều này chứng tỏ rằng anh vẫn còn cơ hội không? Chu Lẫm là anh em của anh, nếu không phải là người phụ nữ của bạn thân, sao Chu Lẫm có thể để Lăng Tiêu làm phù dâu được cơ chứ?Càng nghĩ, lồng ngực của Phó Đình Bắc càng nóng lên, người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh."Mẹ ơi, tại sao chúng ta không thể ở lại đây vậy ạ?"Nghe thấy tiếng nói không tình nguyện của con trai truyền ra từ đâu đó, tinh thần Phó Đình Bắc chấn động, anh đứng thẳng người lên và bỏ tay từ trong túi quần ra, phía sau anh khoảng mười bước là chiếc xe BMW màu đỏ của Lăng Tiêu dẫn con trai đi ra, vừa xoay người đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng dưới ánh đèn lồng, cô bình tĩnh cúi đầu nhìn con Nam vẫn mặc bộ lễ phục hoa đồng nho nhỏ, nhìn thấy một chú mặc comple đứng phía trước, cậu bé tò mò ngửa đầu lên Đình Bắc nở nụ cười, lúm đồng tiền ở khóe miệng giống Phó Nam như đúc."Bố!" Buông tay mẹ, Phó Nam khóc lóc nhào tới, bố xấu lắm, đi công tác một năm mới chịu về, cậu bé tưởng rằng bố và mẹ không cần cậu bé nữa bờ vai rộng lớn của bố, Phó Nam khóc òa lên, cậu còn khóc dữ dội hơn cả lúc bố mẹ không có bên cạnh Đình Bắc ôm con trai thật chặt, tuy nhiên mắt lại nhìn thoáng qua mẹ của cậu bé, cô đi thẳng tới xe, ngồi vào ghế lái nhưng chưa chịu lái là cô đang chờ anh, Phó Đình Bắc lại càng yên tâm hơn. Anh vỗ vai con trai, rất tự nhiên đi tới hàng ghế sau của chiếc xe BMW màu đỏ. Một tay ôm con trai, một tay kéo cửa xe, thấy tài xế nữ không phản đối, trái tim Phó Đình Bắc buông lỏng một nửa, khom lưng bước vào."Bố ơi, con nhớ bố lắm." Phó Nam chẳng khác gì con gấu koala nhỏ đang đu trên người bố mình, nước mắt cậu chảy dài trên má."Bố cũng nhớ con lắm, lần này bố được nghỉ một tháng, ngày nào bố cũng chơi với Nam Nam nhé." Sờ gáy của con trai, Phó Đình Bắc mỉm cười một tháng cơ à?Mắt Phó Nam sáng lên, không dám tin ""Thật ạ?"Phó Đình Bắc gật đầu dứt bố con nhìn nhau rất tình cảm, chỗ ghế lái bỗng nhiên truyền tới giọng nói lạnh như băng của người phụ nữ "Dây an toàn."Phó Nam quay đầu nhìn mẹ, không nỡ rời xa vòng ôm của Đình Bắc một lòng muốn theo đuổi vợ nên lúc này đâu dám làm trái ý của người phụ nữ ấy, lập tức đặt con trai vào chỗ ngồi bên cạnh, nhanh chóng thắt dây an toàn cho cả hai bố con. Cảm giác được cô vẫn đang nhìn mình, Phó Đình Bắc ngẩng đầu, gương chiếu hậu trước mặt phản chiếu gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng của Lăng Tiêu với đôi mắt vẫn đang nhìn phía Đình Bắc vẫn ngắm nhìn cô cho đến khi cậu con trai bên cạnh kéo tay anh đòi nói tim của bạn học nhỏ còn yếu ớt hơn cả phụ nữ, Phó Đình Bắc không thể làm gì khác ngoài việc dỗ con trước huyện Thanh Thạch về thành phố Giang mất khoảng 2-3 tiếng, Phó Nam hưng phấn cả ngày, ôm cánh tay lớn của bố hỏi rất nhiều chuyện, một lúc lâu sau, cậu bé bắt đầu thấy buồn ngủ. Phó Đình Bắc hôn nhẹ lên đầu con trai, cố ý dịch sang trái một chút, để đầu con dựa vào cánh tay của bố và tay của chú Chu đều thô như thế, Phó Nam yên tâm ngủ thiếp còn bạn học nhỏ líu ríu nữa, không khí trong xe BMW yên tĩnh lại, chỉ có tiếng động cơ Đình Bắc nhìn ghế lái phía trước, anh đang làm gối đầu cho con trai nên phải ngồi lệch đi một chút, anh chỉ có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của cô mà thôi. Cô vẫn còn mặc bộ lễ phục phù dâu màu trắng hở vai kia, dưới mái tóc ngắn linh hoạt là cần cổ thon dài trắng nõn, phía sau là tấm lưng mảnh mai. Cánh tay nắm vô lăng của cô giơ lên, nơi dưới nách hơi lộ ra...Phó Đình Bắc không nhịn được mà nhớ tới những buổi tối nào ngày cô mạnh mẽ như đàn ông, buổi tối lại rất nữ tính, vòng eo nhỏ và cặp chân dài ấy như muốn lấy mạng của anh."Nhìn đủ chưa?" Lăng Tiêu đột nhiên Đình Bắc nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của cô thông qua gương chiếu hậu, nhưng cô không cho anh nhìn thêm nữa nên lại rời tầm mắt đi, tập trung lái họng Phó Đình Bắc khô khốc, dựa vào ghế, thấp giọng nói "Một năm nay anh chưa chạm vào phụ nữ, xin lỗi nhé."Không hiểu sao Lăng Tiêu lại hừ một cũng coi là một cuộc trò chuyện rồi, Phó Đình Bắc đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, quét mắt nhìn ra ngoài xe, anh nhắm mắt lại nói "Anh ngủ một chút, đến nơi thì gọi anh."Lăng Tiêu không trả lời, gần 10 phút sau, cô liếc mắt sang, qua gương chiếu hậu, cô thấy anh mệt mỏi ngủ thiếp đi. Người đàn ông chống tay trên ghế dựa, cằm hất lên, yết hầu lộ ra rất rõ ràng, dưới yết hầu còn có một vết sẹo mờ mờ, năm ngoái, khi hai người ly hôn, anh vẫn không có vết sẹo ấy mà, nhất định là bị thương lúc làm nhiệm vụ nhìn gương mặt sạm đen gầy gò của anh, Lăng Tiêu lái xe chậm thì không chạy đi đâu được, cô không kéo dài thời gian, đúng ra 10 giờ là về tới tiểu khu, nhưng hơn 11 giờ xe mới chậm rãi dừng lại dưới giây khi chiếc xe dừng hẳn lại, Phó Đình Bắc đột nhiên tỉnh dậy, tầm mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, nhìn bóng lưng của người phụ nữ quen thuộc ở chỗ ghế lái, Phó Đình Bắc càng không phân biệt được đây là mơ hay thực nữa, theo bản năng, anh đưa tay về phía cô "Tiêu Tiêu..."Lăng Tiêu không nhúc nhích, trong xe tối đen, anh không nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của cuối cùng thì tay của Phó Đình Bắc cũng không chạm được tới cô, vì vai trái của anh còn có con trai, nhận ra sức nặng, Phó Đình Bắc cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ đang ngủ say của cậu bé, Phó Đình Bắc chậm rãi nhớ lại. Anh đã trở về rồi, bên cạnh không còn bọn trùm buôn ma túy nữa mà là người phụ nữ anh ngày nhớ đêm mong và đứa con trai bảo bối mà cô đã sinh cho anh."Xuống xe đi." Lăng Tiêu tháo dây an toàn, Đình Bắc thấy cô xuống xe, nhìn lại đồng hồ, thế mà anh cũng ngủ được 3 tiếng rồi đêm thổi tới, tinh thần anh đã tốt hơn một chút, anh ôm lấy con trai, vội vã đuổi theo Lăng Tiêu, nhưng không biết tại sao anh lại lùi lại một tâm tư của anh đều đặt hết trên người cô nên tận đến lúc tiến vào thang máy, Phó Đình Bắc mới nhận ra đây là căn nhà mà hai người họ đã mua sau khi kết hôn, không phải là căn nhà của riêng cô. Nói vậy thì cô vẫn sống ở đây ư? Cô và con trai đang đợi anh hay là cô chỉ có lòng tốt đưa anh và con trai về?Đủ các loại suy đoán hiện lên trong đầu anh, thang máy lên đến nơi, Lăng Tiêu bước ra đầu tiên, mở đèn sáng lên, tất cả đồ đạc trong nhà đều không thay đổi, năm đó khi ly hôn, cô chỉ mang theo vật dụng cá nhân, căn nhà vẫn giống như lúc trước. Phó Đình Bắc ôm con trai đến phòng ngủ, trên đường qua phòng vệ sinh, anh âm thầm liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong chỉ bày đồ vệ sinh cá nhân của cô mà thôi. Trong lòng đột nhiên thoải mái hơn hẳn, trái tim Phó Đình Bắc đập nhanh khi giúp cậu con trai thay quần áo và kéo kín chăn, thấy cô đi ra, Phó Đình Bắc lập tức đuổi Tiêu đi thẳng vào phòng ngủ chính, căn phòng ngủ quen thuộc, cô vẫn mặc bộ lễ phục phù dâu, eo nhỏ chân dài, bóng lưng rất quyến hay là không lên đây?Ánh mắt Phó Đình Bắc đen và sâu như mực, bên trong như có một ngọn lửa đang rực phụ nữ không thèm quan tâm tới anh, mở tủ quần áo lấy váy ngủ ra rồi đi tới phòng vệ Đình Bắc bước vào, thuận tiện khóa cửa phòng ngủ chính ngồi trên ghế, 3 phút sau, lại lên giường, 3 phút sau, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Phó Đình Bắc không chịu nổi, kéo hộc tủ, thấy bên trong vẫn còn bao cao su, Phó Đình Bắc lấy ra ba cái, đút một cái vào túi quần rồi nhét hai cái dưới gối. Lượn quanh căn phòng một vòng, anh "cạch" một cái tắt đèn đi, sau đó đi tới cửa phòng tắm, dựa lưng vào vách tim đập thình thịch, nước vẫn chảy ào ào, chảy mãi, chảy mãi... ngừng lại nghe thấy cô đi về phía cánh cửa, nghe thấy tiếng cô cử động trong bóng tối, Phó Đình Bắc dựa vào tiếng động kia để “nhìn” từng hành động của cô, chiếc khăn tắm chà sát qua cần cổ thon dài rồi một đường đi xuống...Phó Đình Bắc nắm chặt nắm đấm cuộc "cửa" đã mở, Lăng Tiêu vừa lau tóc vừa đi ra, mới bước được một bước đã bị người ta ép dựa vào tường, như hổ như sói."Ý gì đây?" Lăng Tiêu không phản kháng, chỉ hờ hững Đình Bắc đè chặt cô, gương mặt đẹp trai như đang dán vào gương mặt ướt át của cô "Em có ý gì? Có muốn làm người phụ nữ của anh nữa không?"Lăng Tiêu nhếch môi, nhưng trước khi cô kịp mở miệng, cô đã bị anh che miệng lại, anh dùng sức hôn cô, giọng nói khàn khàn "Con mẹ nó, hơn nửa đêm em ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt anh, rõ ràng là em đang chủ động “hiến thân”. Đã thế thì em đừng trách anh không khách sáo! Mặc kệ em có chồng hay chưa, vào phòng anh thì là người của anh!"Cô là của anh, từ hồi trung học cô đã là của anh rồi, con trai cũng đã có, ai cũng đừng hòng cướp cô đi! Lần trước để cô rời đi vì anh có nhiệm vụ, sợ không về được, nhưng từ giây phút cô bước ra khỏi cửa nhà, Phó Đình Bắc đã hạ quyết tâm, anh nhất định phải sống sót trở về, sống sót để cướp lại cô!Bọn buôn ma túy suýt đã giết được anh, anh vì cô mà có thể thoát hiểm kịp thời, bọn buôn ma túy lại nã đạn vào người anh, anh vì cô mà bò ra khỏi mưa bom bão đạn, không nhìn thấy cô, anh chết cũng không cam tâm!"Tiêu Tiêu..." Anh khàn giọng gọi cô, bàn tay lớn xé váy ngủ tơ tằm của cô ra, áo trên cũng cởi nốt, tay còn lại đeo “thứ đó” rồi mạnh mẽ tiến Tiêu nắm chặt bả vai anh, cố nhịn sự đau đớn và khó chịu cạnh cửa, hai người lăn lên giường, Phó Đình Bắc đang cố gắng trả hết cho Lăng Tiêu nỗi tương tư và đau khổ anh đã nín nhịn trong suốt một năm bao lâu sau, trận chiến kết thúc. Mặc dù cuộc chiến này kết thúc hơi sớm nhưng sự kịch liệt khi nãy đã đủ bù đắp lại vấn đề thời gian Đình Bắc nằm ngửa mặt lên trần, lồng ngực lên xuống nhịp Tiêu nằm nhoài bên ngực trái Phó Đình Bắc, tham lam lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của lúc sau, Phó Đình Bắc giơ tay mở đèn, nằm nghiêng qua nhìn cô."Em gầy quá, nhớ anh đến vậy cơ à?" Phó Đình Bắc sờ sờ gương mặt vẫn còn ửng đỏ của cô, đã ăn được vợ vào bụng nên yên lòng rồi, người đàn ông lưu manh mới dám đùa giỡn cười nói "Có phải ly hôn rồi mới phát hiện ra người khác không mạnh bằng anh đúng không?"Lăng Tiêu nhìn người đàn ông đang cười lưu manh trên đỉnh đầu cô, trong lòng khá bất đắc học trung học, anh vẫn còn rất trong sáng lại dễ đỏ mặt, lúc nào cũng giả vờ đứng đắn trước mặt cô, sau này vào học trường cảnh sát với Chu Lẫm, từ những thiếu niên ngây ngô họ dần lột xác trở thành người đàn ông cao lớn, khôi ngô chín chắn, đồng thời cả hai đều không biết xấu hổ là gì nữa."Ừ, không mạnh bằng anh." Lăng Tiêu cười như không mặt Phó Đình Bắc lập tức thay đổi, đôi mắt đen kịt lại, nhìn cô "Em thật sự ngủ với anh ta rồi hả?"Lăng Tiêu nhíu mày như đang hỏi vậy thì Phó Đình Bắc đen lại, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, anh không quan tâm nữa, chỉ có thể mạnh mẽ làm tiếp mà thôi, để cho cô biết ai mới là người đàn ông thích hợp với cô nhất!Bàn tay lớn lần tìm dưới gối, Phó Đình Bắc quỳ thẳng người lên, đang định xé bao ra, chợt phát hiện trên vùng bụng dưới vốn bằng phẳng và trắng như đậu phụ của cô có một vết sẹo rất dữ tợn!Tay run lên, Phó Đình Bắc hoảng sợ, muốn chạm vào vết sẹo của cô mà không dám, giọng nói run rẩy vang lên "Sao lại thế này?"Lăng Tiêu nằm thẳng, cười nói "Khẩu vị anh ta nặng quá, em không chịu được nên mới quay về tìm anh."Phó Đình Bắc không tin, rốt cuộc vẫn sờ lên vết sẹo do phẫu thuật của cô, nhìn cô bằng ánh mắt đau xót "Lăng Tiêu."Anh gọi cả tên họ của cô, chứng tỏ Phó Đình Bắc đang vô cùng nghiêm túc, Lăng Tiêu thở dài, kéo người xuống, cô ôm đầu anh, nhẹ nhàng nói "Lúc đó, trong cơ thể em có một khối u. Em không muốn làm lỡ chuyện của anh nên đã tự đi tới Bắc Kinh."Phó Đình Bắc chôn đầu trong hõm vai của cô, người đàn ông này đến cái chết cũng không thèm sợ, vậy mà lúc này viền mắt lại ươn u gì chứ? Chắc chắn bệnh của cô phải rất nghiêm trọng, nếu không thì sao cô phải giả vờ ly hôn một cách nhẫn tâm thế cơ chứ."Xin lỗi, xin lỗi..." Người đàn ông khóc, anh nằm trong lòng cô cứ nói xin lỗi mãi. Anh làm chuyện mà một cảnh sát cần làm, anh xứng đáng với phù hiệu cảnh sát quốc gia nhưng lại rất có lỗi với người phụ nữ trong nhà và đứa con trai yêu quý, cô phải thực hiện một ca phẫu thuật lớn như thế mà anh lại không thể ở bên cạnh cô được."Anh đau lòng đến mức đó sao?" Lăng Tiêu khó chịu nâng mặt anh Đình Bắc lập tức cúi đầu xuống, không cho cô Tiêu nhất định muốn nhìn, Phó Đình Bắc đột nhiên nhảy xuống giường, tắt đèn bằng tốc độ nhanh nhất rồi quay lại bên cạnh Tiêu không trêu anh nữa, nhẹ nhàng đập vai anh."Tháng sau anh sẽ chuyển nghề." Sau khi ổn định tâm tình, Phó Đình Bắc cầm tay cô nói, giọng rất kiên Lăng Tiêu lại lạnh lùng đáp "Đừng để em phải khinh thường anh. Anh có công việc của anh, em có sự nghiệp của em, em không muốn vì anh mà làm bà nội trợ đâu, em cũng không cần anh vì em mà từ bỏ nghề cảnh sát."Phó Đình Bắc trầm Tiêu nâng mặt anh lên, chủ động hôn "Lâm Nguyệt đã nói với Chu Lẫm rồi, để cho Chu Lẫm làm những gì anh ấy thích, với anh, em cũng muốn như thế."Phó Đình Bắc còn muốn thuyết phục cô, nhưng lời nói định cất lên đều nghẹn lại ở cổ họng, không biết bao lâu sau, anh ổn định tâm trạng, chậm rãi sờ lên vết sẹo của cô "Lúc đó em có sợ không?"Cô có sợ không ư?Một mình nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, bốn người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời, bố - anh trai - chồng - con trai, hai người đã không có ở bên cạnh, phần lớn thời gian cô đều không sợ, nhưng vào giây phút cuối cùng, Lăng Tiêu lại sợ, sợ mình không thể khỏi bệnh, sợ con trai mất mẹ, sợ anh không chờ được người phụ nữ của mình."Anh biết em sợ gì nhất không?" Ôm lấy anh, Lăng Tiêu khẽ Đình Bắc yên lặng chờ đợi."Em sợ anh không trở về được." Lăng Tiêu cười Đình Bắc không nói gì, siết chặt cô vào lồng sẽ không chết, vì cô và con trai, anh sẵn lòng dùng hết tất cả khả năng của mình, cố gắng sống dịp Giáng Sinh, Chu Lẫm và Lâm Nguyệt trải qua ở nhà họ Nguyệt có lẽ sẽ sinh vào tháng 3, bây giờ cái bụng đã rất lớn rồi, tháng trước Lăng Tiêu cũng mới biết mình đã mang thai lần thứ hai, tuy nhiên thai còn bé nên chưa bị lộ phụ nữ ngồi trên sofa nói chuyện, Phó Nam phụ trách bưng trà rót nước, trong phòng bếp, Chu Lẫm, Phó Đình Bắc mỗi người một cái tạp dề, chuẩn bị bữa tiệc Noel đêm nay.“Dùng dao không tệ nhỉ." Nghe tiếng cắt thịt của Chu Lẫm, Phó Đình Bắc thật lòng khen ngợi, "Nhớ năm đó khi còn học trung học, cuối tuần ăn cơm bên chỗ cậu, không phải mì thì chính là đồ ăn đông lạnh."Chu Lẫm liếc mắt nhìn nửa củ cà rốt đang khắc được một nửa trong tay của Phó Đình Bắc, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập lạnh lùng "Hồi đó tôi không biết nấu cơm, mà trước mặt tôi, tên nhóc xấu xa nhà cậu cũng giả vờ không biết. Thế mà lúc bạn gái tới nhà thì lại nấu ăn ngon đến nỗi đầu bếp khách sạn năm sao cũng không bì nổi."Lâm Nguyệt không nhịn được cười thành tiếng nhìn Lăng Tiêu, Phó Nam không hiểu, ngửa đầu hỏi mẹ "Bạn gái là ai vậy ạ?"Lăng Tiêu sờ đầu con trai rồi lại tự chỉ Nam ngó người bố nấu ăn ngon tuyệt trong phòng bếp, cậu chợt hiểu ra, thì ra bố mẹ đã quen nhau từ thời trung học có mẹ, chú Chu có cô giáo, bạn học nhỏ đột nhiên nảy ra một chí hướng rất vĩ đại, lớn tiếng nói "Đợi khi con lên trung học cũng sẽ dẫn bạn gái về nhà rồi nấu cơm cho cô ấy ăn.""Lo học đi, đừng có học theo bố con." Lăng Tiêu nghiêm túc giáo dục con bếp, Chu Lẫm đắc ý phụ họa "Đúng, không thể yêu đương sớm được, yêu đương sớm thì bạn gái tìm được đều là loại vớ va vớ vẩn hết thôi, nhìn chú xem, 30 tuổi mới tìm bạn gái, vừa tìm là tìm được cô giáo dạy toán xinh đẹp nhất trong tổ toán của trường các cháu đấy thôi."Vì tâng bốc vợ yêu mà làm tổn thương bạn bè, Phó Đình Bắc từ đằng sau đạp anh một Nam rất thông minh, lớn tiếng phản kích chú Chu "Mẹ cháu nói cô giáo là đóa hoa tươi, chú là phân trâu thôi, mắt của cô giáo bị mờ mới có thể yêu chú ấy."Lâm Nguyệt che bụng, Lăng Tiêu sảng khoái cười ha hả, Chu Lẫm tức giận vứt rễ củ cải vào Phó Nam "Muốn ăn đòn phải không?"Phó Nam cười hì hì trốn sau lưng cô Tiêu sờ cái bụng lớn của Lâm Nguyệt, lại đùa giỡn bọn nhỏ "Lâm Nguyệt, nếu đứa bé này là con gái thì gả làm con dâu của tôi đi!"Lâm Nguyệt nhìn Phó Nam ngu ngơ, con dâu của mẹ là ai?Chu Lẫm ở trong phòng bếp gào lên "Lăng Tiêu, cô cứ nói tiếp đi, đợi Lâm Nguyệt sinh con xong thì cô đừng hòng bước vào cửa nhà của chúng tôi!"Lăng Tiêu không để ý, ôm Lâm Nguyệt nói "Được, tôi đón Lâm Nguyệt và con dâu đến nhà chúng tôi ở vậy."Buổi tối hôm đó, Chu Lắm bắt đầu niệm kinh với cái bụng của Lâm Nguyệt "Nếu con là con trai, nhớ không được yêu đương ngay khi vào trung học nhé, phải học theo bố này, nếu con là con gái, phải nhớ dì Lăng là người xấu tính, không cho phép lén lút đi tới nhà họ chơi."Lâm Nguyệt không nói gì, đùa thôi mà, sao lại nghiêm túc đến thế chứ?Chu Lẫm không nghiêm túc không được, Phó Nam mới 6 - 7 tuổi mà đã biết dỗ dành con gái như thế, lưỡi liềm nhỏ của anh mà là con gái thật thì nguy cơ con gái nhỏ của anh bị lừa đi mất là quá khi Chu Lẫm nghĩ, sinh con trai là được, nhưng lại sợ con trai giống Phó 3, lúc Lâm Nguyệt sinh con, Chu Lẫm ở bên cạnh Nguyệt sinh con rất thuận lợi, sáng ngày thứ hai, cô sinh ra một lưỡi liềm nhỏ nặng hơn 3 cân, là con gái!Gương mặt của mấy bé con mới sinh đều hơi nhăn nheo, chỉ có gương mặt của Tiểu Nguyệt Nha nhà cảnh sát Chu là tinh tế lanh lợi, lúc bé tỉnh ngủ, đôi mắt đen láy giống mẹ y như đúc. Ôm con của mình trong lòng, trái tim của Chu Lẫm mềm nhũn."Em gái nhỏ quá đi." Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nói của bạn học nhỏ, lúc này Chu Lẫm mới bước ra khỏi thế giới của hai bố con, sau khi nhìn thấy Phó Nam đã lại gần từ lúc nào, đang nhìn Tiểu Nguyệt Nha của anh không chớp mắt, Lăng Tiêu thì ngồi cạnh Lâm Nguyệt, không thèm quản con trai của mình luôn."Không được đụng vào bé con của chú." Chu Lẫm kịp thời đẩy ngón tay mập mạp của bạn học nhỏ Nam chớp chớp mắt, lén hỏi cô giáo ở trên Nguyệt lườm Chu Lẫm một cái, lẽ nào anh định đề phòng thằng bé cả đời sao?Phó Nam đã hiểu, coi lời nói của chú Chu như gió thoảng bên tai, cậu bé dựa vào gần hơn, rất vui vẻ cẩn thận sờ mặt em chạm vào, bé gái nghiêng đầu như đang từ chối sự đụng chạm của Phó Lẫm lập tức xoay người, dùng bóng lưng rộng lớn ngăn cản sự quấy rầy của Phó Nam với cô con gái sao anh có thể đoán được chuyện tình cảm của mấy đứa trẻ trong tương lai cơ chứ?TOÀN VĂN HOÀN
em còn động lòng hơn ánh trăng