Người phụ nữ giả ngốc, đàn ông không nên tin, nếu không sẽ bị mặc kệ. Năm tám tuổi, Hoa Vi Vi được nhận nuôi, nhưng nhà họ Cao nhận nuôi cô không phải làm con nuôi, mà muốn nuôi con dâu. Nhưng vốn Cao Kỳ Lãng không muốn cưới cô, anh còn tuyên bố, nếu cô dám gả cho anh, ngày ngày anh sẽ khiến cho cô phải khóc!
Ngô Khải Hoa: Sao TVB khổ vì vợ kém 21 tuổi, U60 vất vả nuôi con mọn. Nhật Nguyệt 11:25 - 01/04/2022. Nhớ cách đây khoảng 20 năm, khi xem phim của TVB thì chúng ta thường thấy sự xuất hiện của Ngô Khải Hoa. Không biết mọi người thấy thế nào, còn Nhật Nguyệt lại cực kỳ mê
Video clip Video: 'Hô biến' dự án nuôi cá rô phi 51 tỉ đồng thành '7 kỳ quan thế giới' của Tuổi Trẻ Video Online. Xem Video: 'Hô biến' dự án nuôi cá rô phi 51 tỉ đồng thành '7 kỳ quan thế giới' chất lượng cao và nhanh nhất.
Nhật ký anh yêu em; Nhật ký chăn rau; Nhật ký gã tồi và cô cave bé nhỏ; Nhật ký Hoàng Vy; Nhật ký làm bố; Nhật ký những ngày đầu làm vợ; Nhật ký những ngày mưa; Nhỏ bạn thân bị less; Những đứa em gái và bà xã hiện tại; Nó lại nhớ anh như một thói quen khó bỏ
Trong ảnh, hai vợ chồng già ôm di ảnh của con, một binh lính nơi đây chết trong thế chiến, đi trên con đường tại Tokushima năm 1956. vùng này khắc phục hậu quả chiến tranh bằng cách chú trọng vào nông nghiệp để tạo ra lương thực. Những người mảnh đất này ở Toyama năm 1955 không ngại khổ để có được hạt gạo nuôi sống bản thân và đất nước mình.
Việt Nam trong danh sách những nền ẩm thực hàng đầu thế giới. Cập nhật: 18:11 | 18/10/2022. Việt Nam là điểm đến lý tưởng trong dịp đầu năm mới đi nhậu về lúc nửa đêm buồn chán chuyện vợ con đã bỏ đi nên phóng hoả đốt nhà mình, cháy lan sang 4 nhà hàng xóm
2gqOA. Edit âm lịch vừa qua, nữ tử Minh Nhạc chờ đợi nhất chính là lễ hội ngắm hoa vào tháng 3, tháng 4. Những tiểu thư thế gia đều mặc những bộ y phục xinh đẹp, trên đầu cài trâm hoa đào. Tiểu thư thế gia đều tụ tập ở ngoại thành núi Mỹ Nghênh Du ngáp một cái, được Linh Trúc dìu xuống xe ngựa. Nàng đối với lễ hội ngắm hoa này không quá hứng thú, mấy năm trước còn có thể cùng ca ca ngắm hoa uống rượu múa kiếm, chỉ là mấy năm nay ca ca vừa đi, cứ đi đến nơi nào cũng sẽ có tiểu thư thế gia quấn tới, hại ca ca nàng tránh xa lễ hội năm hoa này, bây giờ chỉ có thể ngắm hoa cùng các tỷ muội, ít nhiều mất đi hứng nay là theo yêu cầu của hội ngắm hoa, cần một bộ ý phục mới, mới đến Lâm Lang Các để mua trang sức xiêm y, vẫn có vài phần vui đi vào, quản sự tiến lên chào đón. “Tần tiểu thư đến rồi, mời ngài đi dạo một vòng quanh lầu một xem có hứng thú với cái nào không, lầu hai chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngài.”Quân Hàm nhìn An Hoài Cẩn ngồi bên cửa sổ cầm ly rượu ngắm người đến người đi “Làm sao, mới về đã nhớ cuộc sống ở Vô Ưu các rồi à.”“Cuộc sống kinh ngày nào cũng như nào không có gì thú vị.” Xoay cái ly trong tay, làm trên mặt nha đầu xuất hiện vẻ tức giận mới thú vị. Còn tuổi nhỏ, mà cứ làm như đã già Hàm lắc cây quạt trong tay, cũng không ở quạt ra. “Vốn là như thế.”An Hoài Cẩn nhìn nửa ngày ngoài cửa sổ, nhớ đến mấy ngày nữa là lễ hội ngắm hoa “Bên kia là Lâm Lang Các, đi thôi, mua cho mẫu phi ta một chút món đồ nhỏ.”Tần Nghênh Du đi dạo một hồi, liền đụng kẻ không có mắt. Chính mà nói là một kẻ tự lao đầu vào.“Ta tưởng là ai, hóa ra Nghênh Du luôn ăn mặc khiêm tốn, không có nhận ra.” Lăng Trân mới từ xuống xe ngựa, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, liền tùy ý mở miệng, nói xong liền hối hận. Hôm nay Tần Nghênh Du mặc y phục mới được may từ băng ti cẩm tú được Hoàng Thượng ban thưởng cuối năm. Nàng không muốn quá khoa trương, mặc bên ngoài một chiếc áo choàng, cũng không quá khiêm tốn, vân cẩm sinh động như thật, xen lẫn với kim ti ánh Trân không nghĩ đến sẽ trực tiếp ăn cái mặt lạnh, đối phương không hề để ý đến lời của mình. Tự mình dạo chơi. Thường ngày Tần Nghênh Du và Lăng Trân không có giao tình, chỉ là có chút mâu thuẫn với khuê mật của nàng Mộ Linh Uyển. Mộ Linh Uyển không ở đây, nàng thật sự mặc kệ nàng ta.“Tiểu thư, người xem cây trâm này, người mang nó nhất định hơn Thượng thư tiểu thư một bậc ở hội ngắm hoa.” Thượng thư tiểu thư, chính là Mộ Linh Trân lấy ra so sánh, Tần Nghênh Du đột nhiên cảm thấy nàng ta có chút chướng mắt.“Từ Hàn, ngươi nhìn cây trâm này xem, có phải trước đó Uyển Nhi nhìn trúng cái này không.”Từ Hàn và Tần Nghênh Du trao đổi ánh mắt, vô cùng phối hợp nói “Tiểu thư, nô tỳ cũng nhớ rõ không rõ lắm”“Vậy thì cứ tính đi. Bảo chưởng quầy gói hết mấy cái này đi. Dù sao gần đây nàng ấy cũng bị cắt tiền tiêu vặt.”“Tốt thì tốt, nhưng mà tiểu thư, hôm nay chúng ta không mang nhiều ngân lượng như vậy, lát nữa phải bảo người đem tới.”Lăng Trân nghe thấy liền đi tới, dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, bất luận là chuyện gì nàng đều phải tranh giành với Mộ Linh Uyển một phen.“Nghênh Du, cây trâm này thật đẹp.”Lúc này ánh mặt Tần Nghênh Du mới rời khỏi cây trâm “Đáng tiếc, Uyển Nhi nhất định rất thích, nhưng mà lại không mang đủ ngân lượng đi.”Lăng Trần cười cười, gọi tỳ nữ sau lưng lại. “Trước khi ra cửa có mang theo một chút, chắc là đủ, không bằng Nghênh Du ngươi nhường cho ta đi, ngày khác ta đeo cho Mộ Linh Uyển xem.”Còn cố ý đeo cho nàng nhìn, không là nàng tức chết lúc chưởng quầy đến đây “Nhị vị muốn mua một loạt cây trâm này?” Sau đó báo Nghênh Du nhíu mày “Chúng ta thật sự không mang đủ sao?”Nha hoàn Lăng Trân kéo tay nàng, trộm nói “Tiểu thư, đây là nửa bổng lộc của lão gia, nếu mua thật ngài ấy sẽ rất tức giận.” Lăng Trân nâng cánh tay, không để ý lời nàng Nghênh Du nháy mắt, Từ Hàn lập tức mở miệng “Quá tốt rồi tiểu thư, chúng ta có đủ ngân lượng.”“Vậy, chưởng quầy……”“Chưởng quầy gói lại cho ta.”Nói được một nửa bị người ta ngắt mất, nàng cũng không giận. Lãnh đạm liếc nhìn chưởng quầy, chưởng quầy không nhanh không chậm “Nhị vị tiểu thư nếu đều nhìn trúng, vậy the quy củ Lâm Lang các, ai trả giá cao hơn thì được.”Tần Nghênh Du chậm rãi liếc nhìn Lăng Trân, không chút để ý mở miệng “Từ Hàn. Báo giá đi.”Lăng Trân một bên không đợi Từ Hàn báo giá, trực tiếp mở miệng “Chưởng quầy, ta ra con số này, ngươi mau gói cho ta.”Chưởng quầy hướng về phía Tần Nghênh Du chắp tay thi lễ “Không biết vị tiểu thư có báo gia nữa không?”Tần Nghênh Du nhìn Lăng Trân “Ngươi nhất định phải trả cái giá cao như thế để cướp với ta?” Đó là một tháng bộc lộc của cha nàng.“Ta thật sự quá thích cây trâm đó.”Không có cuộc cãi vã trong tưởng tượng, đối phương bình thản nói “Vậy thì cho ngươi đi.”Chưởng quầy lập tức cho người đến tính tiền đóng gói, chính mình đứng tại chỗ, nói “Tiểu thư, lầu hai đã chuẩn bị tốt, mời theo ta lên.”“Lầu hai, sao ngươi có thể lên lầu hai?”Lâm Lang các này cũng là có người chống lưng. Lầu hai là dành cho khách quý Lâm Lang Các, toàn bộ Minh Nhạc không có mấy người có thể lên lầu hai, số người cực ít. Giờ phút này. Người ngu xuẩn cũng đã kịp phản ứng. Có thể lên lầu hai sẽ chọn trang sức ở lầu một ư? Nàng cầm đồ trang sức đã được gói cẩn thận trong tay, tức giận đến mức suýt chút nữa ném đi, cuối cùng vẫn không xuống tay này, Tần Nghênh Du thật sự không muốn để ý nàng. Người sau lưng Lâm Lang Các là ai, người khác không biết, nàng biết. Lâm Lang Các này vốn lễ vật An Vương gia dành cho Vương phi, lúc mới lập ra, An vương phi đã phân phó, nàng chỉ cần đến chọn là Hoài Cẩn vừa vào cửa đã được xem trò hay, nhìn nha đầu kia thong thả ung dung lên lầu hai để lại người vừa mới tranh đoạt với nàng. Nha hoàn giữ cửa nhìn thấy An Hoài Cẩn cũng không cản lại. Ở lầu hai có phòng nghỉ, thế tử nhất định là đi dạo mệt mỏi, chạy tới uống ngụm Nghênh Du ở phòng bên cạnh phòng của An vương phi. An Hoài Cẩn đến phòng của nàng, một đường thông suốt không trở ngại, Linh Trúc và Từ Hàn muốn ngăn lại, An Hoài Cẩn uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua, đẩy cửa tiến vào.“Này, nha đầu.”Hai người đều sửng sốt, Tần Nghênh Du chỉ mặc áo lót. Đứng cạnh bình phòng, khó tin trừng mắt nhìn hắn.“Ta không phải cố ý.” Dứt lời, hắn liền chạy ra ngoài. Tần Nghênh Du tùy tiện mặc áo khoác ngoài, một chưởng đánh về phía hắn, chiêu thức cực kỳ mạnh Hoài Cẩn tự tiện đi vào vốn là đuối lý, bây giờ tất nhiên không dám đánh trả, chỉ dám trốn tránh. Bị nàng đuổi hết nửa phòng “Ngươi nha đầu này, toàn thân áo dài quần dài, ta không thấy gì mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.”Cô nương trước mặt vừa nghe. Xuống tay ác độc hơn, lấy cây sáo ngọc bên cạnh, đánh về phía An Hoài Cẩn. An Hoài Cẩn bị nàng dồn đến bên tường, mũi chân nhẹ đạp lên mặt tường, xoay người một cái, bay đến phía sau nàng, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay nắm lấy cổ tay cầm sáo ngọc của nàng, ôm nửa người nàng vào trong lồng ngực.“Ta thật sự không phải cố ý.”“Thế tử cảm thấy ngài đã ở nơi này thì còn có thể tin tưởng được sao?”Lật cổ tay giữ sáo ngọc đâm đến cánh tay hắn, An Hoài Cẩn bất đắc dĩ nắm lấy cổ tay nàng cướp lấy cây sáo trong tay nàng. Người trong ngực đột nhiên buông cây sáo ra, mũi chân dùng sức, chân bị khống chế ngược thật là một khắc cũng không thể cảnh giác, bị nàng câu lấy chân, mượn lực của nàng hai người cong lưng về phía sau, góc áo vẽ nên độ cung duyên dáng. Tần Nghênh Du khóe miệng cong lên, dồn lực vào cổ tay, đầu ngón tay móc vào sáo ngọc, ở xoay hai vòng trong tay, lại lần nữa đâm tới cổ tay hắn, bởi vì động tác quá lówn, An Hoài Cẩn buông cổ tay nàng ra. Tần Nghênh Du được như ý nhanh chóng xoay người, chân đá vào bên hông hắn, lại nhẹ nhàng bị ngăn Hoài Cẩn thừa dịp nàng bị khống chế, cướp lấy sáo ngọc, ném qua một bên “Nàng nha đầu này tức giận lên thật đáng sợ, ngày khác ta nói chuyện với nàng sau.”Dứt lời, nháy mắt với nàng một cái, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Trước khi đi, còn không vẫy tay với nàng.“Tiểu thư, người không bị thương chứ.” Linh Trúc Từ Hàn nhanh chóng kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, Tần Nghênh Du nhìn cửa sổ mở ra, cành liễu đung đưa, gió lạnh thổi đến, cũng khó có thể dập tắt hỏa khi của nàng.“An thế tử này…… Thật là” Linh Trúc cắn môi, cuối cùng ngại thân phận, không có nói tiếp. Tần Nghênh Du mặc kệ, nàng nói tiếp “Thật là một kẻ đăng đồ tử.”Từ Hàn cúi đầu, không biết vì sao có chút buồn cười. từ trước đến nay lúc gặp chuyện đều vô cùng lãnh đạm. Mặc dù bây giờ trong mắt mang theo hỏa khí, nhưng vẻ mặt hôm nay thật sự rất sinh tối một ngày trước hội ngắm hoa, Tần Nghênh Du quấn lấy Tần nghênh Hiên so kiếm, trong viện nàng hoa đào hoa lê nở không ít, cánh hoa hồng phấn trắng nõn rất đẹp. Tần tướng quân và Tần phu nhân nhàn hạ ngồi dưới tán cây, thỉnh thoảng bình luận vài câu. Quản gia đưa đến rượu hoa đào hợp với phong cảnh, Tần Nghênh Du không cẩn thận mê rượu uống nhiều hơn mấy hớp. Tần phu nhân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, phân phó Linh Trúc và Từ Hàn chăm sóc cẩn thận, liền dẫn phu quân và nhi tử mình trở về Nghênh Du nhìn trong sân hoa rơi tán loạn, một chút nữ tính cũng lộ ra ngoài, bảo Linh Trúc và Từ Hàn tìm đàn tranh, trộm một ít rượu hoa đào, chuẩn bị cùng hai nàng không say không Hoài Cẩn đến liền thấy nàng đỏ mặt nhìn hoa đào nở rộ trong sân cười ngây ngô, mỹ nhân như ngọc, cảnh đẹp ý vui.“Này, nha đầu thối. Cho nàng lễ vật bồi tội.” Tần Nghênh Du thấy rõ người đến, còn nhớ mang máng chuyện mấy ngày trước, cầm kiếm một bên ra An Hoài Cẩn cơ trí thông minh, ném lễ vật trên bào, mũi chân câu lấy một thanh kiếm khác, ngăn cản chiêu thức của nàng. La hét “Ta nói, nàng có phải là đang giả say không.”“Sao mà mỗi lần gặp ta đều động thủ.”Ngay sau đó phát hiện nàng say thật, chiêu thức có chút hỗn loạn, tính công kích yếu dần, còn bắt chước động tác của hắn. An Hoài Cẩn vừa định khen nàng say thành như vậy, còn có thể đạp hoa bay lên, khinh công không tệ. Giây tiếp theo nàng lại quay quay đầu, có chút choáng váng đứng ở tại chỗ. Mếu máo nói với hắn “Ngươi đừng nhúc nhích.”Hắn không nhúc nhích tâm nàng không vững, mơ hồ nhào về phía trước. An Hoài Cẩn bước nhanh về phía trước, đưa tay ôm lấy cây đào hoa sáng rực, gió nhẹ thỉnh thoảng thổi làm cách hoa rơi xuống dưới. Rơi trên người hai người, không khí cũng rất ngọt Nghênh Du say ngã vào trong ngực hắn, còn không an phận xoay tới xoay lui. “Ai bảo ngươi ôm ta”Bạch nhãn lang thế này, An Hoài Cẩn thật muốn ném nàng Nghênh Du kéo ống tay áo của hắn, đón lấy cánh hoa đào đang rơi xuống, cánh hoa rơi trên ngón tay trắng nõn như bạch ngọc, xuất hiện trước mắt hắn.“Ngươi xem, có phải rất giống đôi mắt của ngươi hay không.”An Hoài Cẩn nhìn bộ dáng mơ hồ của nàng, cười khẽ. Ánh mắt tựa như say mà không say, mắt sắc thâm thúy. “Ngươi xem, ngươi cười lên càng giống hơn.”An Hoài Cẩn nâng nàng dậy, nàng tùy ký năm ống tay áo của hắn, trên mặt là nụ cười chói lọi “Ánh mắt không tồi, chỉ mong sau này nàng vẫn có thể giữ câu nói này.”Người tập võ, thính lực phi thường. Nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng bước chân, ôm người vào trong phòng, ném con ma men trên giường. Ôm cánh tay đứng ở mép giường nhìn nha đầu kia tự mình chui vào trong chăn, lăn đi lăn lại, bọc chính mình lại, chỉ chốc lát liền ngọ nguậy, hơn nửa người lộ ra ngoài. An Hoài Cẩn cười nhạo, đắp lại chăn cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã ngủ.“Không tim không phổi.”Ngày thứ hai Tần Nghênh Du tỉnh lại, cũng không có phản ứng gì, chỉ nghĩ là đã có người đút canh giải rượu. Nghiêng người liền thấy hộp gỗ lim tinh xảo, mở ra nhìn, là một cây trâm hình đào tinh xảo. Cây trâm này cực kỳ đẹp, dùng tơ vàng tạo thành nhụy hoa, uốn lượn thật dài, làm nên một vẻ đẹp khác nhạc hội ngắm hoa, nữ tử vừa tròn 15 tuổi, trưởng huynh trưởng tỷ trong nhà sẽ đưa trâm hoa đào. Tần Nghênh Du nghĩ chắc chắn là ca ca đưa đến, xuống giường tự mình búi tóc với cây trâm hoa đào. Còn đắc ý dào dạt ngắm mình trong gương, vô cùng phu nhân nhìn thấy cây trâm hoa đào kia của nàng, khen vài câu. Trong lòng mừng thầm, ánh mắt nhi tử đã tiến bộ.
Not Found 404 Rất tiếc! URL bạn yêu cầu không tồn tại hoặc đã được di chuyển đến địa chỉ khác. Bạn có thể quay lại trang chủ hoặc sử dụng chức năng tìm kiếm
An vương thế tử An Hoài Cẩn phong lưu phóng khoáng, tuy hành sự quái đản nhưng lại có vẻ ngoài thất khiếu linh lung 1. Là người trong mộng đứng đầu của các nữ tử chốn khuê phòng Minh Nhạc đế quốc. Chỉ là hắn có một sở thích cá nhân nhỏ nhỏ, là trêu chọc đại tiểu thư lạnh lùng băng sương của phủ Uy Vũ đại tướng quân kia.1Thất khiếu linh lung Khuôn mặt đẹp đẽ, lung linhPhía trên đại điện, An Hoài Cẩn xoay chén rượu tinh xảo trong tay, hỏi một nữ tử đang ngồi trong đại điện, trong mắt tràn đầy ý cười “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”Tần Nghênh Du âm thầm cắn răng, gặp qua ở đâu. Ba ngày trước, ở khuê phòng của nàng, mấy năm trước, trên cây nhà người lạnh lẽo như biên giới phía bắc quanh năm sương tuyết, khiến người ta chùn bước. Một người náo nhiệt như ngôi sao sáng nhất trong cung điện, khiến từng người từng người đuổi theo. Cứ như vậy tiến đến cùng nhau.
Edit Cẩn Cầm Du1, Tần Nghênh Du, từ nhỏ nàng đã thuộc về An Hoài Cẩn ta.1“Hoài Cẩn” là giữ viên ngọc đẹp trong lòng và “Du” là viên ngọc đẹp, ghép cả cụm lại nghĩa là mỹ đức – phẩm chất tốt đẹp trong mỗi con Đức trị vì Minh Nhạc đã được 5 năm, cây liễu đang đâm chồi, muôn hoa đua nhau nở rộ. Trong kinh thành bông liễu tung bay, người bán rong bên đường mặt đầy ý cười, quán trà hai bên thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng ngâm thơ. Quả nhiên mọi thứ đều rất yên con tuấn mã vững vàng kéo xe ngựa đi giữa đường, làn gió nhẹ làm lay động màn che màu tím, lộ ra một nữ tử ăn mặc lộng lẫy ngồi trong xe. Trước xe ngựa là một người đang cưỡi chú ngựa ngẩng đầu kiêu ngạo đi trên đường, trong ngực còn ôm một đứa bé môi hồng răng trắng. Đứa bé kia thật sự rất không muốn, cứ ngọ nguậy mãi, làm người phía sau phải chậm lại không chỉ một hai ngựa đến trước cánh cửa màu đỏ thẫm, nữ tử đoan trang ưu nhã trong xe được thị nữ một bên thật cẩn thận đỡ xuống, đi đến bên cạnh nam tử nho nhã, mỉm cười dắt tay đứa bé xinh đẹp trong tay hắn.“Vương gia Vương phi, tướng quân và phu nhân chờ đã lâu, cung kính chờ đợi.” Ba người mới vừa tiến vào cửa, liền gặp được chủ nhân tươi cười thoải mái.“An Vương gia. An Vương phi.”“Tần tướng quân, Tần phu nhân, làm phiền rồi.”Đến đại sảnh, nữ tử được gọi là Vương phi buông tay đứa bé ra, đứa bé kia không chịu ngồi yên, đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh một vòng, kéo tay mẫu phi ồn ào đòi đi ra vườn chơi đùa.“Hoài cẩn, không được bướng bỉnh.”Tần tướng quân vẫy vẫy tay, không để ý lắm “Ai, An Vương gia. Đương kim bệ hạ đều bảo là An thế tử trời sinh thông minh, tính giác ngộ tuyệt vời, có chút bướng bỉnh thì sao chứ.” Nói liền vẫy tay gọi thiếu niên yên tĩnh ngồi bên cạnh dẫn đứa bé kia đi chơi.“Đây là, Tần đại công tử.”Thiếu niên kia chắp tay chào hỏi “Tuổi còn nhỏ đã trầm ổn như thế, có Tần tướng quân rèn dũa, tương lai nhất định sẽ lập công lớn. Nâng cao uy quyền nước ta.”Thiếu niên không vì vậy mà kiêu ngạo “Vương gia khen nhầm.”An Vương phi nhìn hai người đi ra ngoài, lúc này mới mở miệng nói với Tần phu nhân một bên “Hoài Cẩn đành làm phiền hai vị.”Tần phu nhân trấn an vỗ vỗ tay nàng “Hai ngày nữa, tiểu nữ Nghênh Du từ nhà ngoại trở về, ba đứa bé nhất định sẽ chơi đùa vui vẻ.”Con trai An vương em trai ruột của đương kim hoàng thượng, An Hoài Cẩn. Tuổi còn nhỏ, thơ từ ca phú không nói, được cái miệng nhỏ rất lanh lợi. Dỗ cho trên dưới hoàng cung không ai không thích, tính cách lại ham chơi, không chuyên tâm đến học Quốc Tử Giám, cả ngày trêu mèo đùa chó, có một lần trêu chọc Thái phó tức đến bốc khói. Ở trong cung vui đùa gây họa vô số, nếu không phải hôm trước thả con chim Bát ca Thái Hậu nương nương mới nuôi bay đi, thì là hôm nay vẽ vài nét bút trong sách của Hoàng Hậu nương nương, dù sao cũng không ai trách tội. Vương phi thân thể yếu đuối, sinh hạ thế tử đã là một thắng lợi lớn, An vương phủ trên dưới tỉ mỉ che chở, trải qua mấy năm điều dưỡng mới có chuyển biến tốt đẹp. Con trai độc nhất dưới gối Vương gia, Vương phi sủng ái, mấy năm nay thật sự rất bướng bỉnh, Vương gia Vương phi nhẫn tâm cắn răng, đưa đến phủ Uy Vũ Đại tướng quân có quan hệ tốt để chịu giày vò khổ luyện vài ngày. Thầm nghĩ nếu có thể lừa gạt để chịu luyện võ là tốt Vũ Đại tướng quân là đệ nhất tướng quân Minh Nhạc, cách trị quân, tự mình có cách. Với đứa bé nho nhỏ cũng không nói Hoài Cẩn được Tần Nghênh Hiên dẫn đi dạo quanh phủ tướng quân, rồi dạo đến sa trường, tiểu thế tử vô cùng hứng thú, có rất nhiều đồ vật, vào trong sờ đông sờ tây nhìn một chút. Chơi một hồi, liền đòi đi tiền viện chèo thuyền trong hồ câu cá. Thiếu niên không phản đối, chỉ khẽ mỉm cười dung túng thân nói, dụ địch vào tròng nhất định không thể sốt khi An Vương phi rời đi, kéo An Hoài Cẩn lại dặn dò một phen, không được gây rắc rối. Đôi mắt An Hoài Cẩn lại chỉ lo nhìn chim anh vũ ở hành làng, mẫu phi hắn tức giận, thả hắn ra theo phu quân về tiểu thế tử vui vẻ ở lại tướng quân phủ như thứ nhất, An Hoài Cẩn theo Tần Nghênh Hiên chơi đùa. Chỉ là vị đại ca này lại chơi trò ném thẻ vào bình rượu mà hắn không tinh thông. Nội tâm miễn cưỡng cảm thấy hắn và chính mình cũng không kém nhau là thứ hai, An Hoài Cẩn theo Tần Nghênh Hiên thi leo cây, thi đấu bắt cá. Nhưng mà hắn thì bò lên trên, Tần đại thiếu gia lại có kinh công xuất sắc, nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây. An tiểu thế tử khịt mũi coi thường, thở hổn hển bò lên. Khi thi đấu bắt cá, nghe tùy tùng Tần thiếu gia nói thiếu gia nhà hắn mấy năm gần đây khi rất ít khi bắt cá, đắc ý một phen. Nhưng mà khi bắt cá, Tần thiếu gia kia bắt rất chuẩn, thủ pháp còn thuẩn thục hơn so với hắn. Buổi tối Tần phu nhân còn an ủi hắn, Nghênh Hiên luyện võ, nhãn lực cùng lực tay tất nhiên là tốt hơn so với hắn một chút. Lúc này mới dễ chịu một thứ ba, Tần thiếu gia mang theo hắn đi dạo khắp nơi trong kinh thành, chỉ là con trai tướng quân một mình cưỡi ngựa, hắn nhỏ bé dắt ngựa đi bộ bên cạnh cũng không vui vẻ gì. Đặc biệt là lúc gặp một ác bá trong thành, không cẩn thận đụng vào sạp đổ người khác, liền quay đầu đi. Hắn thì được hộ vệ bao bọc xung quanh, làm sao có thể so với Tần Hoài Hiên dễ dàng nắm cổ tay tên ác bá thu phục hắn ta. Tiểu thế tử nhanh nhẹn quan sát những hộ vệ bên cạnh không ai lo lắng cho thiếu gia bọn họ, chỉ có bách tính ven đường vỗ tay reo hò, các hộ vệ sắc mặt bình tĩnh chế trụ ác bá đưa đến quan phủ, giống như thiếu gia bọn họ chẳng qua làm chuyện đơn giản như thức dậy mở sớm ngày thứ tư, tiểu thế tử ăn không ngồi rồi, nhìn Tần tướng quân và Tần Hoài Hiên so đánh quyền và bắn cung trong viện, sáng mắt vỗ tay cổ giờ cơm trưa, Tần phu nhân chậm rãi đi đến, bên cạnh có một tiểu nha đầu đi theo, đầu búi tóc trái đào, mặc váy lụa màu vàng nhạt, phấn nộn đáng yêu. Nói là tiểu nha đầu, thực ra chỉ nhỏ hơn hắn 5 tháng 1 thế tử chống cằm, phát hiện bộ dạng nha đầu kia rất giống với vắt cơm nắm trong bát, suy nghĩ một lát cảm thấy không chừng đã tìm được thú vui nước xong, Tần tướng quân hiền lành hỏi tiểu thế tử có hứng thú đi xem sa trường luyện binh không. Tiểu thế tử cười vui vẻ, trả lời muốn đi. Trước khi lên xe ngựa, tiểu thế tử chú ý đến nha đầu kia đã búi tóc sơ đồng, cả người cũng là trang phục nam nhân. Lại không lên xe ngựa, thuần thục nhảy lên một con ngựa ôn hòa, cùng nhau thế tử nhíu nhíu, hắn từ trên xe ngựa, như một làn khói trèo xuống, hỏi Tần tướng quân có không thể cho hắn một con ngựa hay không, Tần tướng quân cùng Tần tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn nhau một cái. Tần tiểu thiếu gia cười nói với hắn, hắn An Hoài Cẩn ít khi cưỡi ngựa, nếu không ngại thì có thể ngồi cùng một ngựa với Hắn Tần Hoài Hiên. Tiểu thế tử vui vẻ đồng Vương gia nghe thuộc hạ báo cáo hành tung tiểu thế tử mấy hôm nay, nghe đến đoạn hắn cưỡi ngựa đi quân doanh, uống ngụm trà, hừ một tiếng. Tiểu tử thúi, tự cho mình thông minh, ngày xưa luôn chê sa trường ầm ĩ, bây giờ lại muốn đi theo Tần tướng quân. Có người ép buộc, hắn sẽ không muốn, nhìn người khác đi, hắn lại vội vàng đuổi tiểu thế tử không hay biết mình đã lên thuyền giặc, vui vẻ đến sa trường. Nghe tiếng hô khẩu hiệu của tướng sĩ trong quân vang tận trời xanh, ổn định lòng mình, nha đầu bên cạnh sắc mặc bình tĩnh tiến về phía trước. Ngay sau đó liền ưỡn ngựa đi đến trước mặt thứ năm, tiểu thế tử nhìn thấy trong viện nhiều người cùng nhau luyện võ, thay đổi y phục, cũng đi theo bên cạnh. Còn rất có hứng thú mà đi theo một ngày. Nha đầu kia khiến hắn nhìn với cặp mặt khác xưa, toàn bộ quá trình không kêu một tiếng mệt mỏi khổ sở. Tiểu thế tử nghĩ dù sao nữ nhi tướng quân, bình thường. Chỉ là, trong phủ tướng quân đều là những gương mặt hiền từ, nhưng nàng lại không thích cười, thường xuyên không có biểu tình gì, mấy ngày tiểu thế tử trêu chọc nàng, chỉ là nha đầu kia không phối hợp, ngẫu nhiên trả lời hai câu, lạnh thứ sáu, Tần tiểu thiếu gia tự mình kêu hắn rời giường luyện võ, tiểu thế tử nhớ tới đêm qua lúc ngủ, lưng đau eo mỏi, chảy mồ hôi. Nhưng đối phương tự mình đến mời, không cam tâm tình nguyện mà đi theo luyện nửa ngày liền bỏ đi chơi. Lúc đang chơi, nhìn thấy nha đầu kia hô hấp vững vàng, đuổi theo tiết tấu của Tần tướng quân mà không loạn chút thứ bảy, tiểu thế tử chơi xong rồi, muốn tìm thú vui mới. Chạy đi tìm nha đầu kia, trên đường đi cố nhớ lại tên nàng là gì, à, Tần Nghênh Du. Đột nhiên liền nhớ lời phụ vương dạy dỗ, Hoài Cẩn Cầm Du. Cảm thấy hai người rất có duyên phận, càng không hối hận với quyết định vào sân viện nàng, Tần phu nhân nhàn nhã ngồi ở một bên thưởng trà, nha đầu kia đang thưởng thức cung tên nhỏ trong tay, là Tần tướng quân tự mình làm cho nữ nhi, An Hoài Cẩn vừa thấy liền biết không là vật phàm. Vèo một tiếng, mũi tên trúng hồng Nghênh Du tập mãi thành thói quen, cầm cung hỏi hắn “Ngươi muốn thử một chút không?”Tần phu nhân mở miệng cười “Hoài Cẩn. Thử xem đi.”Tiểu thế tử tiếp nhận, trong lòng cảm thấy rất nặng, nha đầu này sao có thể cầm lấy nhẹ nhàng như vậy. Nhưng khi bắn tên ra ngoài, vẫn cách bia ngắm một khoảng. An tiểu thế tử lại bắn mấy mũi tên, toàn rơi trong không trung, ngày thường chưa bao giờ chịu nhục, như thế nào mà đến phủ tướng quân, hoàn toàn bất thoải mái trả lại, hỏi kia nha đầu “Muốn đi hoa viên chơi không?”Tần Nghênh Du nhìn mẫu thân, nàng vốn có nhiệm vụ trong người. Mẫu thân gật đầu, gọi một thị nữ bên cạnh coi chừng hai đứa bé. Liền trở về nói với phu quân nhà mình, tiểu thế tử kia xương cốt không tệ, nếu chỉ nhìn mặt thể chất, cũng có thể nói là không thua kém Nghênh Hiên nhà thế tử chơi một lát, có người đi theo bên cạnh, chơi không thoải mái. Bảo người lui không đến vừa mới rời đi thì lại xảy ra chuyện, tới giờ cơm chiều, tiểu thế tử hành lễ với tướng quân và phu nhân, bày tỏ chính mình đã ra ngoài nhiều ngày, cần phải trở về. Đêm đó liền dẫn người, thu thập hành lý đi trở thứ hai, Tần tướng quân Tần phu nhân mang theo ái nữ ái tử tự mình tới cửa nhận lỗi với An vương, Vương gia Vương phi đã nghe thấy chuyện hôm qua, cười chân thành, ngược lại không để ý chút nào. Còn giữ tướng quân và phu nhân lại ăn cơm trưa, hẹn ngày khác tự mình tới cửa nói lời cảm ơn. Tần tướng quân nghi hoặc, An vương gia dẫn mọi người đến góc hậu viện, trong viện là thế tử mấy ngày trước còn bướng bỉnh bây giờ đã nghiêm túc theo thầy luyện tập đứng tấn, lần nữa học lại những điều cơ bản.“Hôm qua đứa nhỏ trở về tự mình mở miệng nói ngưỡng mộ phong thái tướng quân, làm chúng ta suốt đêm vì nó mà mời thầy về dạy võ, nó nói muốn học được vượt nóc băng tường giống như Tần tiểu thiếu gia.” Thầy dạy võ kia đã được trong cung tuyển chọn kỹ càng, lúc trước An thế tử không biết đã làm cái gì, thầy dạy võ phải khóc rống rơi lệ, nhất định muốn cáo lão về quê, hoàng đế cực kỳ an ủi, thưởng không ít đồ, mới có thể giữ người lại. Dù sao cũng là thầy dạy võ danh chấn thiên hạ, thật vất vả mới có thể đưa đến hoàng tướng quân vừa nghe, nhìn ái nữ bên cạnh. Thôi, thôi, mục đích đã đạt được là tốt. Ăn cơm trưa xong, Vương phi đưa rất nhiều quà cảm ơn, cùng Vương gia tự mình đưa một nhà tướng quân hồi phủ.“Tuy nói lần này đã đạt được mục đích, nhưng lần sau Du Nhi không thể hồ nháo.”Nữ hài tử ăn điểm tâm, không thèm để ý gật đầu. Tần phu nhân mở miệng, lại không biết nói như thế nào, cuối cùng trực tiếp nói “An thế tử không biết võ công, con a, lần sau không thể cột hắn trên cây được.” Nói xong, vỗ đứa con trai đang cười lớn, một nhà bốn người cùng nhau ăn điểm năm sau, một năm rét đậm, mấy ngày trước tuyết rơi khắp nơi, rơi suốt hai ngày. Trong viện tuyết phủ thật sâu, sáng sớm tinh mơ, phủ Uy Vũ tướng quân lại rất náo nhiệt. Tỳ nữ quét dọn sân nhà, thỉnh thoảng chơi đùa vài cái, đánh gậy trượt tuyết, ném cầu tuyết.“Tướng quân tốt lành.”Uy Vũ đại tướng quân dậy rất sớm vẫy tay “Không có việc gì, các ngươi muốn chơi thì chơi đi.” Nói xong liền tự mình đi sang một bên đánh quyền. Quản gia cho cho bọn họ một ánh mắt, tự biết phải làm gì, rồi mọi thứ đều yên tĩnh lại. Tướng quân tuy đối với hạ nhân vẫn luôn hiền hòa, nhưng bọn hắn cũng phải biết đúng mực. Tướng quân phủ cũng không phải là nơi muốn làm gì thì làm.“Phụ thân.”“Hôm nay Hiên nhi đến chậm hơn chút. Vi phụ đã đánh được một trận quyền.”Tần Nghênh Hiên cười cười, vô cùng ấm áp.“Tướng quân, tiền viện đưa thư đến, là Vô Ưu các gửi đến.”“Vô Ưu các?” Tần đại thiếu gia mở thư ra. Bọn họ không có liên lạc nhiều với Vô Ưu bức thư ra, bên trong là hàng chữ mạnh phụ, giờ Mão từ 5 giờ đến 7 giờ sáng ngày mai xin được làm phiền Ngưng Duyệt các, xin bồi tội trước. Hoài cẩn.“Ngưng Duyệt các? Chỗ ở của muội muội. Vô Ưu các…… An thế tử.”Tần tướng quân gật đầu, ba năm trước An thế tử chủ động bảo muốn đi Vô Ưu các tu hành học Ưu các nổi danh thiên hạ kia, có lợi với quốc gia, hoàng đế cũng phải cho vài phần mặt mũi. Vô Ưu các chủ tuy tính tình ngạo mạn, nhưng kiến thức rộng rãi, võ công cao không nhìn được, các đệ tử bên trong các đều là cốt cách thanh kỳ, không nhìn xuất thân. Nhưng bản thân lại không thu nhận đồ đệ. Cũng không biết vì sao năm đó tiểu thế tử đến, các chủ lại tự mình thu nhận đồ đệ. Ngoại giới chỉ nghe nói các chủ kia lúc thu nhận đồ đệ đánh giá tiểu thế tử tám chữ, thiên tư trác tuyệt, mười phần thành ý.“Ý của An thế tử là gì?”Tần tướng quân nhìn thư một chút, cười cười, không trả lời vấn đề của hắn. Nâng bước đi vào trong viện “Phu nhân lại nhìn chút đi.”Tần phu nhân tiếp nhận, nhìn thoáng qua, phu quân đối diện, đối phương tuy là Hoài Cẩn, vẫn cứ lo lắng nhìn thoáng qua “Phu quân không nhắc nhở Du Nhi sao?”“Đúng lúc kiểm tra võ công của con bé, cô nương nhà chúng ta rất nghịch ngợm, không đọc sách tử tế, nếu võ công cũng bị người ta dồn ép, xem con bé có lý do gì để kiêu ngạo.” Nói như vậy, nhưng lại rất mong Nghênh Hiên đứng ở một bên nhìn phụ thân nhàn nhã tự đắc đứng bên cửa sổ, hỏi mẫu thân “Chuyện này có quan hệ gì với Du nhi?.”Mẫu thân thân mật kéo tay trưởng tử “Hiên Nhi từ nhỏ võ nghệ cao cường, trong đám tiểu bối cùng tuổi không có địch thủ, con a, tự nhiên không hiểu. Mẫu thân hỏi con, bọn họ gặp qua nhau mấy lần?”“Một lần, Du Nhi còn…… Con đã hiểu.” Ngày đó thiên chi kiều tử bị muội muội nghịch ngợm nhà hắn cột vào trên cây, với khẩu khí này sợ là không dễ dàng bỏ qua tướng quân khoanh tay đứng nhìn hai mẫu tử phía sau “Ngày mai có trò hay để xem.”
Edit Malbec18Tần Nghênh Du bị mẫu thân buộc phải học xong một quyển sách, thật vật vả mới có thời gian rảnh để ngồi xuống nghỉ ngơi. Linh Trúc chạy vào, kích động nói với nàng “Tiểu thư, thiếu gia đã trở về.”Mấy ngày trước có tin tức truyền đến, đại quân.. thắng, đang khải hoàn trở về.“Ca ca đã trở lại.”Nàng vội đứng lên chạy về hướng tiền viện, Linh Trúc thở hổn hển, nàng còn chưa nói xong “Thế tử cũng đến đây.”Nghe người phía trước nói “Thế tử nhà ai?”Liền nhanh chóng đuổi theo, dưới ánh trăng, lại không thấy bóng dáng tiểu thư nhà nàng, chạy nhanh như vậh sao?Tần Nghênh Du bị người trước mặt bịt mắt, quanh hông căng thẳng. Quanh quẩn chóp mũi là hương vị quen thuộc, đây là phủ tướng quân, lại là trong viện của nàng, chắc là người nọ đã trở về cùng. Không nghĩ đến, trước tiến lại đến chỗ của miệng không tiếng động cong lên, bên tai có tiếng gió, trợn mắt để người ta đặt mình trên cây. Trước đó vài ngày nghe nói hắn đi theo đại ca dẫn quân đẩy lùi giặc ở biên giới, anh dũng thiện chiến, bác tính nơi biên giới biên thành truyền vào kinh. Hai năm, đôi mắt sáng như sao trời, đẹp đẽ, hắn trước mặt nàng vẫn là thế tử tuấn lãng của Minh cọ chóp mũi nàng “Thế tử nhà ai? Trong kinh thành trừ ta ra còn có ai có thể lọt vào mắt nàng?”Không đợi nàng nói chuyện, hắn dùng sức vây nàng giữa cây và hắn “Tần Nghênh Du, 12 năm trước, nàng cột ta vào cái cây này, 12 năm sau.., vẫn là cái cây này, ta nhớ rất rõ.”Tần Nghênh Du đối mặt với con ngươi tối đen như mực của hắn, ý thức được hắn sẽ có động tác gì, giãy giụa hai cái, không nghĩ đến sức lực giữa nam nữ cách xa nhau như vậy, không thể nào trốn thoát, hắn đã vững vàng hôn đến.“Hoài Cẩn Cầm Du, Du Nhi, nàng từ nhỏ đã thuộc về ta. Người khác muốn nghĩ cũng không được.”Hơi thở hai người đều có chút không ổn, một vài cánh hoa trên cây rơi xuống người hắn, trên người nàng cũng có. An Hoài Cần một tay ôm eo nàng, một tay xoa mặt nàng, lẩm bẩm, lại lần nữa hôn lên môi nàng, xâm chiếm từng chút một.“Không biết bây giờ đi cầu hôn, phủ tướng quân có thể cho ta sắc mặt tốt không.”Học nghệ ở Vô Ưu các năm thứ ba, hắn bỗng dưng muốn biết nữ tử vô cùng kiêu ngạo trước kia đã cột hắn ở trên cây bây giờ thế nào? Liền cho người đi điều là phủ tướng quân đề phòng nghiêm ngặt, không tra được nhiều tin tức, hắn cũng không quá để ý chuyện thứ 4, hắn hồi kinh. Không nghĩ đến, dạo quanh phủ tướng quân một vòng, lại không gặp thứ năm, hắn tới cửa bái phỏng, đáng tiếc tướng quân và phu nhân không ở phủ, hắn cũng không tiện ở thứ sáu, hắn lại lần nữa tới cửa, tướng quân và phu nhân đón tiếp nhiệt tình, chỉ là hắn đợi nửa ngày cũng không thấy người. Trước khi đi, nhìn thấy một nữ tử toàn thân thanh lãnh, mặt mày dịu dàng bước xuống xe ngựa. Hắn đã gặp được thứ bảy, hắn học nghệ trở về, không chút nghĩ ngợi truyền tin đến phủ tướng quân, thúc ngựa lao nhanh, rốt cuộc vào lúc rạng sáng gặp được nàng, nhìn thấy lửa giận trong mắt nàng, chiêu thức sắc bén, hắn thực sự vui ra là chính hắn không cẩn thận đã tự mình cột vào người nàng, khiến nàng trở nên vui vẻ hơn, hắn rốt cuộc lừa được nàng về nhà. Cứ như vậy sủng ái chính văn
nhật ký nuôi vợ của thế tử